Chương 1770: Hoàng lệnh khó vi phạm (2)
Hà Hữu Uyên vội vàng cầm lấy sách vàng, rót mạch khí vào, mở phong tỏa sách vàng ra.
Nhìn chăm chú mấy hơi, sau đó ngưng trọng cất sách vàng, sau đó rơi vào trong trầm tư.
"Hành động của quốc chủ lần này khiến cho người ta khó mà chấp nhận. Lão phu tình nguyện chiến tử sa trường cũng không muốn cúi đầu trước Già Thiên Lâu."
Tư Không Truy Tinh vội vàng hùa theo: "Ai mà không phải như vậy chứ. Đệ tử ta khuyên cũng khuyên, nhưng quốc chủ quyết tâm cầu hòa. Nếu không ngài về quốc đô khuyên nhủ quốc chủ? Chúng ta đánh với Già Thiên Lâu mấy trăm năm, đã cuối đầu một lần, lại cuối đầu một lần nữa thì không thể chấp nhận được."
"Khuyên? Không khuyên nổi. Nếu quốc chủ đã đưa ra quyết định, cho dù là vi sư cũng không thể nào thay đổi ý nghĩ của hắn. Nhưng mà cuối cùng hết thảy đầu nguồn đều do Bất Hủ Tông này. Hắn hoành không xuất thế, làm cho quốc chủ không thể không làm như vậy. Bất Hủ Tông, cây gai đâm vào U Quốc này, nếu như không nhanh chóng nhổ nó thì sẽ hậu hoạn vô tận. Suy tính lâu dài, tốt nhất là đối phó Bất Hủ Tông trước. Già Thiên Lâu thì chỉ cần có lão tổ, vấn đề không lớn."
Dứt lời, Hà Hữu Uyên thở ra một hơi, ánh mắt cũng biến thành kiên định. Rất hiển nhiên, hắn đồng ý với cách làm của quốc chủ U Quốc.
Tư Không Truy Tinh thấy thế thì bất đắc dĩ cười khổ.
Chuyển biến nhanh như vậy sao?
Ài.
Tôn nghiêm của ngài đâu?
Kiêu ngạo của ngài đâu?
Ngài là đệ nhất Thiên Vô Cấm Thượng Cảnh.
Trong lòng mọi người là như thế.
Trên Thiên Bảng cũng như thế!
Tư Không Truy Tinh còn muốn cố gắng lần chót: "Sư phụ, nhưng mà nếu như chúng ta cúi đầu, chắc chắn người của Già Thiên Lâu sẽ công phu sư tử ngoạm. Chẳng lẽ chúng ta lại cắt mấy cái đại vực nhường cho bọn họ hay sao? Nếu như cắt Bi Trạch Vực nhường ra ngoài, Bi Trạch Vực sẽ lập tức sửa tên thành Tru U Vực, cũng sẽ biến thành một cây đao, trực tiếp chỉ thẳng vào trái tim của chúng ta. Hơn nữa chỉ cần nửa bước Nguyên Ương của Già Thiên Lâu không xuất thủ, vậy Nhất Lạc Thiên đó là cái thá gì?"
Hà Hữu Uyên kiên trì nói: "Ngươi cho rằng vi sư không biết? Ngươi cho rằng quốc chủ không biết? Nhưng bây giờ Bất Hủ Tông biểu hiện ra thái độ và thực lực, bức cho chúng ta không thể không đi con đường này. Nếu như tiếp tục đánh nữa, ngươi có biết là sẽ có hậu quả gì không?"
Tư Không Truy Tinh còn muốn nói gì nhưng bị Hà Hữu Uyên cắt ngang: "Thật ra thì cũng không phải là không thể nói cho ngươi, Bất Hủ Tông có thể hoành không xuất thế, quốc chủ và lão tổ cũng hoài nghi Bất Hủ Tông có truyền thừa hoàn chỉnh của cường giả Nguyên Ương Cảnh. Bây giờ biết tại sao vi sư nói không thể khuyên can quốc chủ chứ? Không phải vi sư sợ Nhất Lạc Thiên đó, cũng không phải vi sư thân có danh hiệu đệ nhất Thiên Vô Cấm Thượng Cảnh nhưng lại thích cúi đầu nhận thua."
Dứt lời, Hà Hữu Uyên thở dài một hơi.
Trong ánh mắt kiên định không khỏi lộ vẻ bất đắc dĩ.
Hoàng lệnh khó vi phạm!
Hà Hữu Uyên nói tiếp: "Ngươi ở lại, chớ nóng vội trở về, chờ vi sư đi Tru U Vực một chuyến, gặp Nhất Lạc Thiên đó một lần."
"Rõ!"
Tư Không Truy Tinh chỉ có thể gật đầu đồng ý.
Sau đó Hà Hữu Uyên xóa đi bình chướng cách âm trong đại trướng, dặn dò Ti Hải Hiền vài câu rồi lập tức rời khỏi doanh trại.
Cứ như vậy.
Hà Hữu Uyên một mình xâm nhập chiến trường, đi thẳng đến đại doanh hậu phương Tru U Vực.
Đối với Hà Hữu Uyên đột nhiên đến, cường giả Thiên Vô Cấm Thượng Cảnh Già Thiên Lâu đều cả kinh trực tiếp mở ra mạch môn.
Hà Hữu Uyên cũng mở ra mạch môn, phóng ra khí tức khủng bố của đệ nhất Thiên Vô Cấm Thượng Cảnh, sau đó cao giọng nói: "Nhất Lạc Thiên có đó không?"
"Hà Hữu Uyên, ngươi đúng là không sợ chết, dám đến đại bản doanh ta. Thiên Bảng chó má này xếp ngươi thành đệ nhất thượng cảnh, ngươi cho rằng ngươi là đệ nhất thượng cảnh thật sao?" Nói xong, một đạo kinh hồng màu đen từ trong doanh trại xông ra.
Kinh hồng màu đen không chút do dự, vọt thẳng đến Hà Hữu Uyên, trong chớp mắt đã cách Hà Hữu Uyên gần trong gang tấc.
"Chờ một chút!"
Nói xong, Hà Hữu Uyên thấy Nhất Lạc Thiên hoàn toàn không có ý dừng lại, đưa tay ngưng tụ ra một lớp mạch khí hộ thuẫn dày.
Trong khoảnh khắc khi hộ thuẫn thành hình, kinh hồng màu đen rắn rắn chắc chắc đụng vào, bộc phát tiếng vang đinh tai nhức óc, giống như tiếng sấm bên tai.
Oanh ——
Một kích, trong khoảnh khắc mạch khí tạo thành sóng khí cuồng bạo quét sạch toàn bộ đại doanh, không chỉ lật tung tất cả doanh trướng, còn làm cho cường giả Thiên Vô Cấm lùi lại mấy chục bước.
Người tu hành dưới Thiên Vô Cấm thì ngay cả thân hình cũng khó mà ổn định, bị hất tung lên, sau đó phải dựa vào nhau đứng vững được.
Số người duy nhất còn có thể đứng vững được cũng chỉ có cường giả thượng cảnh, nhưng mà sau khi bọn họ cảm nhận được khí tức khủng bố khi Hà Hữu Uyên và Nhất Lạc Thiên đụng vào nhau thì cũng không nhịn được mà âm thầm kinh hãi. Nhưng mà mặc dù ổn định thân hình nhưng tâm tính lại có chút bất ổn.
Cũng may có Nhất Lạc Thiên ở đây.
Nếu không Hà Hữu Uyên đánh tới, mấy người bọn họ liên thủ cũng không đỡ nổi.
Hai người đơn giản thăm dò, vậy mà còn mãnh liệt hơn khi bọn họ thi triển mạch thuật Thiên cấp trung phẩm.
Cũng đúng lúc này, Nhất Lạc Thiên cười lớn: "Ha ha ha, Hà Hữu Uyên, ngươi đúng là không có khiến ta thất vọng. Có thể tùy ý hóa giải ta va chạm như thế, cũng chỉ có ngươi. Nhưng mà nơi đây quá chật, ngươi ta bị gò bó tay chân, chúng ta tìm chỗ trống trải được không?"
"Hôm nay ta đến không phải muốn phân cao thấp với ngươi." Hà Hữu Uyên trầm giọng nói: "Hôm nay ta đại biểu hoàng tộc U Quốc đến, muốn nói chuyện với Già Thiên Lâu."