Chương 1771: Xác nhận hoà đàm, Già Thiên Lâu lui binh
"Có gì để nói. Lão tổ hoàng tộc U Quốc ngươi, năm vị hao tổn hai vị, bây giờ chúng ta năm đánh ba, ngươi cảm thấy phụ thân ta sẽ đồng ý bàn với ngươi?" Nói xong, Nhất Lạc Thiên cũng không có dừng tay, ngược lại dùng thêm mấy phần lực lượng.
"Đường đường là thiếu lâu chủ Già Thiên Lâu, không phải là người ta nói cái gì thì sẽ tin cái đó chứ?" Hà Hữu Uyên cố ý trào phúng một câu.
Nhất Lạc Thiên khẽ cười nói: "Không tin Bất Hủ Nhật báo, không Thiên Bảng đó, chẳng lẽ tin đám u cẩu ti tiện các ngươi?"
"Không nên quên, mấy trăm năm trước ngươi cũng là người của U Quốc."
"Đúng là buồn cười! Hà Hữu Uyên, hoàng tộc U Quốc cho ngươi một cái thân phận hoàng tộc, không phải ngươi thật sự cho rằng mình chính là người của bọn họ chứ? Bớt nói nhiều lời, hôm nay tới thì đừng hòng rời đi, để hai tay lại cho ta!”
Nói xong, Nhất Lạc Thiên ngũ mạch cùng chấn động.
Nhưng một câu tiếp theo khiến cho chiến ý của Nhất Lạc Thiên lập tức tán loạn hơn phân nửa.
"Chỉ cần các ngươi chịu hòa đàm, cho dù điều kiện gì cũng có thể đưa ra. Bi Trạch Vực, cũng có thể cho các ngươi!"
Nhất Lạc Thiên lập tức vui mừng: "Xem ra lão tổ hoàng tộc các ngươi đúng là hao tổn hai vị. Bất Hủ Tông đó đúng là giúp chúng ta một chuyện lớn, vậy mà chém hai lão tổ các ngươi. Hà Hữu Uyên ơi là Hà Hữu Uyên, ngươi có bao giờ nghĩ tới sẽ có một ngày như vậy?"
"Cho một câu thống khoái, có muốn hoà đàm hay không." Hà Hữu Uyên không muốn nói nhiều nữa, hắn sợ còn nói nữa mình sẽ không nhịn được mà giết Nhất Lạc Thiên.
Lúc này, Nhất Lạc Thiên thu tay lại, trầm mặc mấy hơi sau đó nói: "Bàn, tại sao không bàn, nhưng mà ta muốn Bi Trạch Vực với Loạn Phong Thần Vực!"
"Có thể bàn!"
Hà Hữu Uyên gọn gàng trả lời.
"Như vậy cũng được?" Nhất Lạc Thiên hơi kinh ngạc, lúc đầu hắn công phu sư tử ngoạm là vì thăm dò quyết tâm hoà đàm của U Quốc một chút.
Nhưng mà không ngờ quyết tâm hoà đàm của U Quốc mãnh liệt như vậy.
Bây giờ hắn rất hiếu kỳ, Bất Hủ Tông liên trảm hai vị lão tổ hoàng tộc đó gây áp lực cho bọn họ như thế nào?
Bởi vì Loạn Phong Thần Vực nằm ở bắc bộ U Quốc, kết hợp với Bi Trạch Vực giống như một cái kéo trước mặt Trung Ương Thần Vực.
Một khi mất đi Loạn Phong Thần Vực, Bi Trạch Vực, Trung Ương Thần Vực giống như thịt trên thớt, chỉ cần Già Thiên Lâu muốn thì có thể từ hai mặt phía bắc, phía đông đồng thời xâm lấn Trung Ương Thần Vực. Hoàng tộc U Quốc như vậy cũng chịu?
Hà Hữu Uyên nói tiếp: "Không có gì là không thể, nhưng điều kiện là các ngươi nhất định phải lập tức ngưng chiến, đồng thời rời khỏi Bi Trạch Vực."
"Nếu các ngươi chịu lấy Bi Trạch Vực và Loạn Phong Thần Vực đổi hòa bình, vậy ta có lý do gì mà không đồng ý?"
"Một lời đã định!"
"Vậy hoàng tộc U Quốc các ngươi muốn khi nào bàn?"
"Chỉ cần ngươi có thể làm chủ, chúng ta có thể bàn bất cứ lúc nào. Quốc chủ U Quốc đã giao cho lão phu toàn quyền quyết định chuyện này."
"Chậc chậc, quốc chủ U Quốc các ngươi đúng là nham hiểm, như vậy là muốn cho ngươi làm dê thế tội, bị người của U Quốc nhục mạ?"
"Cái này chuyện không liên quan tới ngươi. Ta gánh được uy danh, tự nhiên cũng gánh được bêu danh. Chỉ cần ngươi có thể làm chủ, chúng ta tự mình trở về chuẩn bị một chút, ngày mai là có thể ngồi xuống bàn lại."
"Việc này quá lớn, ta không thể làm chủ, phải mời phụ thân ra. Cho ta bảy ngày, bảy ngày sau ta sẽ đích thân trả lời chắc chắn cho ngươi."
"Bảy ngày quá lâu."
"Ít nhất bảy ngày, nếu như không muốn chờ, vậy thì tiếp tục đánh!" Nhất Lạc Thiên không dám xác định rốt cuộc trong hồ lô hoàng tộc U Quốc bán thuốc gì.
Cho nên muốn lợi dụng thời gian này tra rõ ràng.
Nhìn xem rốt cục là do Bất Hủ Tông đó gây áp lực quá lớn cho hoàng tộc U Quốc hay là hoàng tộc U Quốc muốn nhân cơ hội này làm chuyện gì đó.
Bảy ngày.
Không nhiều không ít.
"Được, vậy thì bảy ngày. Chúng ta chờ tin tức của ngươi! Cáo từ!" Dứt lời, Hà Hữu Uyên hóa thành kinh hồng rời khỏi đại doanh Già Thiên Lâu, để lại một mình Nhất Lạc Thiên nhìn bóng lưng Hà Hữu Uyên, rơi vào trong trầm tư hồi lâu.
Đợi bóng lưng Hà Hữu Uyên triệt để bí mật không thấy, Nhất Lạc Thiên lập tức xuống đại doanh, nói với bốn vị cường giả Thiên Vô Cấm Thượng Cảnh tụ tới: "Tạm thời cho huynh đệ bốn bộ lui về Tru U Vực. Lập tức cho một người trở về, bẩm báo tin tức này lại cho phụ thân ta, hỏi ý kiến của hắn một chút. Mặt khác, ba người còn lại lập tức liên hệ người ẩn núp trong chính phủ và quân đội ở quốc đô, nghĩ cách tra rõ ràng nguyên nhân sau hành động lần này của U Quốc. Trọng điểm là tra Bất Hủ Tông đó, xem rốt cuộc Bất Hủ Tông đó gây áp lực như thế nào cho hoàng tộc U Quốc, có phải đúng là chém hai lão tổ hoàng tộc hay không."
"Rõ!"
"Rõ!"
Bốn người vội vàng gật đầu, sau đó lần lượt rời đi.
Một bên khác, Hà Hữu Uyên trở lại Bi Trạch Vực thì nói những gì Nhất Lạc Thiên nói lại cho Tư Không Truy Tinh, lập tức sai Tư Không Truy Tinh về xin phép quốc chủ.
"Sư phụ, giao Loạn Phong Thần Vực và Bi Trạch Vực cho bọn họ, như vậy quá... đến lúc đó nếu như Già Thiên Lâu trở mặt thì chúng ta phải làm sao?"
Đối với lần hòa đàm này, Tư Không Truy Tinh thật sự bó tay.
Cũng chỉ vì Bất Hủ Tông, cần thiết hay không?
Hà Hữu Uyên lạnh lùng nhíu mày, dựng bình chướng cách âm lên, sau đó nói: "Cái này chỉ là kế hoãn binh thôi. Chờ U Quốc giải quyết Bất Hủ Tông thì sẽ giết trở về. Hoà đàm sẽ không kết thúc tất cả trong khoảng thời gian ngắn, người của Già Thiên Lâu muốn tiếp quản Bi Trạch Vực và Loạn Phong Thần Vực thì không có ba năm năm năm cũng không thể nào. Ngươi có biết truyền thừa hoàn chỉnh của cường giả Nguyên Ương Cảnh có ý nghĩa lớn cỡ nào sao?"
"Có thể lớn bao nhiêu?"