Hệ Thống Siêu Cấp Tông Môn ( Dịch )

Chương 1936 - Chương 1788 - Tam Tổ Lâm Môn (2)

Chương 1788 - Tam tổ lâm môn (2)
Chương 1788 - Tam tổ lâm môn (2)

Nhưng bọn họ biết, nếu như lùi bước thì thanh danh Thiên Tượng Môn tích lũy mấy trăm năm sẽ bị hủy hoại chỉ trong chốc lát. Đối với môn chủ Thiên Tượng Môn Quy Tâm Vô Niệm thì chuyện này hoàn toàn không thể chấp nhận được!

Nếu như có thể chấp nhận thì hắn sẽ không cam tâm tình nguyện giao hai món bảo vật trấn phái cho hoàng tộc U Quốc, trợ giúp hoàng tộc U Quốc thảo phạt Bất Hủ Tông.

"Môn chủ, thật ra thì chúng ta hoàn toàn không cần lo âu với tính xem nên chọn lựa như thế nào. Không phải lão tổ hoàng tộc đã lên đường đến Bất Hủ Tông sao? Nếu như Bất Hủ Tông thua, toàn tông trên dưới đều vong, như vậy thì quyết đấu tuyền qua này còn có ý nghĩa gì nữa."

"Đúng vậy đó, nếu như Bất Hủ Tông thua. Vậy Tử Khí Các chính là vật trong bàn tay chúng ta, chúng ta hoàn toàn không cần lo lắng cái gì."

Hai câu này vừa vang lên, rất nhiều Tuyền Qua Thần Tượng của Thiên Tượng Môn lập tức đại hỉ.

Cả đám đều hưng phấn lên.

"Nhưng nếu như bọn họ thắng thì sao?" Quy Tâm Vô Niệm lẩm bẩm một câu khiến cho mọi người cạn lời.

Một người suy tư nói: "Không thể nào. Nếu như Bất Hủ Tông có thể chống đỡ được ba vị lão tổ hoàng tộc hàng đầu Thiên Bảng thì bọn họ còn chịu núp ở Hồng Vực sao?"

"Ai mà nói chắc được chứ, bây giờ chỉ mong là Bất Hủ Tông sẽ thua thôi."

Quy Tâm Vô Niệm bất đắc dĩ cảm khái một tiếng.

Trong lúc môn chủ Thiên Tượng Môn không biết nên làm sao và Ôn Bình đã phái người đi chọn lựa địa điểm xây dựng Tử Khí Các thì hai người một yêu đột nhiên xuất hiện ở trên không Tinh Kiếm Sơn.

Bọn họ chính là Thiên Diệu Biến, Tử Nguyệt Tháp và Đề Không Yêu Chủ!

Hai người một yêu cũng không có lập tức xuống dưới mà là nhìn xuyên qua không gian bích chướng, quan sát toàn bộ Bất Hủ Tông, khi thực sự không nhìn ra được manh mối gì thì bọn họ mới xuyên qua không gian bích chướng đi xuống dưới.

Sau đó trước mắt Ôn Bình cũng xuất hiện một cái pop-up cảnh báo.

“Phát hiện được hai cường giả nửa bước Nguyên Ương và một Yêu Chủ sánh ngang cường giả nửa bước Nguyên Ương đang đến gần Bất Hủ Tông!”

Ôn Bình bỗng mở mắt ra, hóa thành một đạo kinh hồng biến mất trong Thính Vũ Các, đi tới biên giới đại trận phòng ngự của Bất Hủ Tông.

Ba người một yêu cứ nhìn nhau như vậy.

Ôn Bình nhìn tin tức đơn giản của hai người một yêu này, đối với chuyện Thiên Vô Tâm rời đi và Đề Không Yêu Chủ gia nhập, hắn cảm thấy bất ngờ.

Yêu tộc cũng bị U Quốc ép đến mức này, theo lý thì có huyết hải thâm thù, hẳn là không chết không thôi mới đúng, nhưng mà nó lại giúp hoàng tộc U Quốc.

Sau một khắc.

Một giọng nói vang lên.

"Quả là bất phàm, ngay cả cảm giác của ta cũng không thăm dò vào được!" Đề Không Yêu Chủ cảm thán một tiếng, càng chắc chắn những gì hai người Thiên Diệu Biến nói là thật.

Bởi vì hoàng tộc U Quốc có được một nơi truyền thừa không hoàn chỉnh là Nguyên U Giới, mà nơi đó hoàn toàn không thể phòng ngự cảm giác của nó.

Bất Hủ Tông có thể.

Chứng minh truyền thừa của Bất Hủ Tông chắc chắn còn tốt hơn Nguyên Ương Giới nhiều.

Thiên Diệu Biến thấy Đề Không Yêu Chủ nở nụ cười thì cũng mãn nguyện cười một tiếng, sau đó cách không nói với Ôn Bình: "Ôn tông chủ, chúng ta không phải vì U Quốc và cái chết của hai người Thiên Hà Sơn mà tới. Đều là người đứng trên đỉnh thế giới này, cho chúng ta đi vào nói chuyện một chút đi."

Lời của nàng không chỉ là nói với Ôn Bình.

Mà còn truyền khắp toàn bộ Bất Hủ Tông, khiến cho tất cả mọi người đi ra ngoài nhìn lại.

Giờ khắc này, từ trên xuống dưới Bất Hủ Tông đều hơi đổi sắc mặt. Chỉ có người cũ ở Bất Hủ Tông mới không có rung động chút nào!

"Tông chủ!"

"Tông chủ!"

Mộc Long, Đao Ma, Ti Hải Hiền và Thiên Huyền đều đi tới bên cạnh Ôn Bình, trong hai con ngươi có chiến ý cháy hừng hực.

Ôn Bình không có nhìn, từ đầu đến cuối ánh mắt vẫn nhìn thẳng vào ba người Thiên Diệu Biến, lại nở một nụ cười tràn đầy nhiệt tình, tạo thành tương phản mãnh liệt với vẻ mặt nghiêm túc của bọn người Mộc Long. Không biết còn tưởng rằng có khách tới.

"Đi vào ngồi nói chuyện đi, đứng ở ngoài thì còn ra thể thống gì. Người ở xa tới đều là khách, để khách đứng ngoài, trà cũng không uống một chén, không phải là đạo đãi khách của Bất Hủ Tông chúng ta."

Nói xong, Ôn Bình mở ra một cái lỗ hổng trong đại trận phòng ngự dưới chân ba người, vừa khéo dung nạp ba người đi vào Bất Hủ Tông.

Ba người Thiên Diệu Biến sửng sốt, sau đó hai mặt nhìn nhau, nhìn thấy lối vào Bất Hủ Tông, trong lúc nhất thời không biết làm sao.

Chuyện này có chút không giống như bọn họ tưởng tượng.

Bọn họ nói là nói chuyện nhưng cũng không phải là nói chuyện thật.

Khách khí như vậy sao?

Nhất định có trá!

Thiên Diệu Biến biến sắc, không còn dáng vẻ ôn hòa vừa rồi, tức giận nói: "Ít dùng chiêu này, gọi người sau lưng ngươi ra. Hôm nay người nhất định phải cho một lời giải thích về cái chết của bọn Thiên Hà Sơn!"

"Ừm? Không phải ngươi muốn nói chuyện sao? Sao trở mặt còn nhanh hơn lật sách." Ôn Bình rất bất đắc dĩ, sao nhiệt tình hiếu khách mà cũng có tội.

Thiên Diệu Biến lạnh lùng nói: "Ngươi cũng xứng nói chuyện với ta?"

"Không xứng, vậy không tán gẫu nữa. Mời ba vị chịu chết đi."

Ôn Bình bó tay rồi.

Lúc này, đại trận phòng ngự đóng lại, sau đó kéo tên của ba người vào trong danh sách trắng.

Truyền tống trận.

Mở!

Một đạo bạch quang bỗng nhiên dâng lên từ trong Bất Hủ Tông, chọc tan bầu trời, sau đó đột nhiên trở về, như thiểm điện rơi xuống Thiên Diệu Biến.

Thiên Diệu Biến thấy thế thì khẽ cười một tiếng, một bước xuyên qua không gian bích chướng, bước vào trong Khúc Cảnh thông đạo: "Điêu trùng tiểu kỹ."

Nhưng mà.

Bạch quang xuyên qua không gian bích chướng.

Khi Thiên Diệu Biến còn chưa kịp phản ứng thì đã trực tiếp kéo hắn vào trong Bất Hủ Tông. Sau đó chính là Tử Nguyệt Tháp.

Bình Luận (0)
Comment