Về phần Đề Không Yêu Chủ, Ôn Bình quyết định để ở bên ngoài chờ một hồi. Thuận tiện nói cho hai người Thiên Diệu Biến một cái chân lý đơn giản.
Ở địa bàn của Bất Hủ Tông, nhiều người vô dụng.
Trong số các ngươi, có bao nhiêu có thể đối mặt với ta đều do ta quyết định. Ta không muốn cho các ngươi lấy nhiều đánh ít, những người còn lại cũng chỉ có thể giương mắt nhìn.
Sau đó Ôn Bình nói: "Các ngươi đều đi vào kiến trúc quan chiến đi. Đại chiến ở cảnh giới này không phải là các ngươi có thể xen vào được."
"Tông chủ, ta có thể."
Đao Ma chém đinh chặt sắt nói.
"Ngươi là bán ma chứ không phải là Chân Ma." Nếu như Đao Ma là Chân Ma, Ôn Bình rất tình nguyện cho Đao Ma thay thế chính mình.
Mộc Long kinh ngạc nói: "Tông chủ, ta cũng rời đi sao?"
"Rời đi. Trận đại chiến này không cần các ngươi, kết thúc sớm một chút còn đi làm việc." Sau khi đuổi mấy người đi, Ôn Bình lấy Thiên Hà Sơn không đầu, Phó Thiên Tà từ trong tàng giới ra.
Thấy cảnh này, đám người Mộc Long bất đắc dĩ thở dài.
"Tiến bộ của chúng ta vẫn quá chậm, hoàn toàn không giúp được tông chủ cái gì."
Đao Ma, Thiên Huyền rất tán thành, không khỏi liên tục thở dài. Nhưng mà bên cạnh, Ti Hải Hiền nghe vậy thì cảm thấy bọn họ đang không nói tiếng người.
Thiên hạ này còn có ai tiến bộ nhanh hơn bọn họ nữa?
Bây giờ mới có bao lâu đâu mà Đao Ma đã thượng cảnh.
Nhưng mà mặc dù như thế nhưng chuyện này cũng khiến cho hắn cảm nhận được áp lực. Hắn vốn cho rằng có thể giúp đỡ Bất Hủ Tông làm rất nhiều chuyện nhưng kết quả là hoàn toàn không làm được quá nhiều. Bởi vì tốc độ đổi mới kẻ địch của Bất Hủ Tông còn nhanh hơn bọn họ tiến bộ.
Phanh ——
Kèm theo tiếng mạch môn chấn động, mọi người không nghĩ nữa, chỉ thấy Thiên Hà Sơn không đầu, Phó Thiên Tà cùng đánh thẳng tới hai người Thiên Diệu Biến.
"Phó Thiên Tà?"
"Thiên Hà Sơn?"
Khi cảm ứng được khí tức vừa quen thuộc vừa xa lạ của hai người đó, hai người Thiên Diệu Biến kinh nghi lên tiếng, sau đó cũng tranh thủ mở mạch môn ra.
Phanh ——
Khi mạch môn mở ra, hai người Thiên Hà Sơn đã giết tới trước mắt. Nhưng mà không phải là công kích hai người bọn họ mà chỉ công kích một mình Tử Nguyệt Tháp.
Bởi vì công kích mà Thiên Diệu Biến nghênh đón chính là Thanh Liên Kiếm Ca của Ôn Bình.
Khi Ôn Bình nâng kiếm lên, ngoại trừ khiến cho Thiên Diệu Biến kinh ngạc thì còn có kinh hỉ: "Quả nhiên ngươi có được công pháp cấp Nguyên Ương!"
"Hắn có thể điều khiển hai người Thiên Hà Sơn, Phó Thiên Tà, tuyệt đối là thủ đoạn mạch thuật cấp Nguyên Ương!" Tử Nguyệt Tháp kinh hô, sau đó đón đỡ hai người Phó Thiên Tà giết tới: "Để ta ở lại cản hai người bọn họ, ngươi và Đề Không Yêu Chủ toàn lực giết Ôn Bình."
Nàng không biết rốt cuộc thì tác dụng của mạch thuật cấp Nguyên Ương như thế nào, nhưng mà nàng dám khẳng định thứ vừa rồi tuyệt đối không phải mạch thuật Thiên cấp.
"Đi! Vậy ta không nương tay." Thiên Diệu Biến gật đầu, sau đó ngũ mạch cùng chấn động, chẳng biết lúc nào sau lưng xuất hiện một cái phi bàn màu vàng kim cực lớn.
Phi bàn điên cuồng xoay tròn, phát ra tiếng vù vù khiến cho người ta sợ hãi, một hóa hai, hai hóa ba, ba hóa vô hạn, trong khoảnh khắc đã phô thiên cái địa.
Kèm theo một tiếng gầm nhẹ của Thiên Diệu Biến, vô số phi bàn hóa thành một đạo lưu quang màu vàng kim đánh thẳng tới Ôn Bình.
Khi cách Ôn Bình trăm trượng thì bỗng nhiên hóa thành vòi rồng cuồng bạo màu vàng kim, kéo theo từng sợi Nguyên Ương Chi Lực, trùng trùng điệp điệp nhào về phía Ôn Bình.
"Kim Bàn Đãng Thế!"
Ôn Bình cầm kiếm nghênh đón vòi rồng màu vàng kim khiến cho đám người Mộc Long biến sắc, sau đó một chiêu Thanh Liên Kiếm Ca chém về phía nó, Thanh Liên Kiếm dẫn đầu.
Không ngoài suy đoán, mặc dù Thanh Liên Kiếm Ca có thể ngăn cản vòi rồng màu vàng kim, hóa giải những Nguyên Ương Chi Lực đó nhưng cũng chỉ giới hạn ở ngăn cản.
Nhưng Thanh Liên Kiếm không giống.
Sau khi xuyên thủng vòi rồng màu vàng kim đó, nó hóa thành một đạo thanh mang tiếp tục bay tới phía trước, không thể ngăn cản, đâm thẳng tới Thiên Diệu Biến trên truyền tống trận.
Thiên Diệu Biến liên tục phóng thích hai đạo mạch thuật Thiên cấp đủ để di sơn đảo hải nhưng rốt cục vẫn không ngăn được Thanh Liên Kiếm tiến lên.
Nhưng mà Thiên Diệu Biến cũng không có khẩn trương, bởi vì khi nhìn thấy Thanh Liên Kiếm thì hắn hoàn toàn có thể xác định được Bất Hủ Tông có được khu vực truyền thừa của Nguyên Ương Cảnh: "Bảo bối tốt! Đề Không Yêu Chủ, còn không xuất thủ, giết tông chủ Bất Hủ Tông này, tất cả đều là của chúng ta."
Nói xong, phi bàn màu vàng kim đếm mãi không hết trên bầu trời bỗng nhiên thu lại, hóa thành một đôi phi bàn màu vàng kim xuất hiện trong tay Thiên Diệu Biến.
Sau một khắc.
Thiên Diệu Biến ném phi bàn ra ngoài, chuẩn bị chặn Thanh Liên Kiếm lại. Nhưng là không chỉ không có chặn Thanh Liên Kiếm lại mà phi bàn còn bị nát.
Phanh ——
Thiên Diệu Biến giật mình, sau đó bị mạch khí lan ra khi vũ khí của mình vỡ vụn bức lui ngàn trượng: "Kim Quang Đại Bàn của ta!"
Đây là vũ khí mà hắn lấy được trong Nguyên Ương Giới, căn cứ môn chủ Thiên Tượng Môn Quy Tâm Vô Niệm nói thì người chế tạo nó ít nhất cũng là Thất Tuyền Tuyền Qua Thần Tượng, nói không chừng còn là vũ khí của cường giả Nguyên Ương Cảnh. Nhưng mà bây giờ lại thảm bại khi đón đỡ một thanh kiếm.
"Đề Không, còn không xuất thủ, ngươi đang chờ cái gì! Yêu tộc các ngươi hợp tác như vậy sao?" Kim Quang Đại Bàn vỡ vụn, Thiên Diệu Biến rất phẫn nộ, bởi vì vốn là hắn không cần phải tổn thất Kim Quang Đại Bàn: "Nên nhìn ngươi cũng đã nhìn được. Chắc chắn trong Bất Hủ Tông này có truyền thừa hoàn chỉnh của cường giả Nguyên Ương Cảnh!"
"Tại sao ngươi không ngẩng đầu lên nhìn thử xem?" Ôn Bình bó tay rồi, thứ ngu, khi đoàn chiến còn liên tục mắng đồng đội, thật tình không biết đồng đội đang bận.
Thiên Diệu Biến vội ngẩng đầu nhìn lên đỉnh đầu, sau đó nhìn thấy Đề Không Yêu Chủ hiện ra yêu khu to lớn, đang cuồng bạo công kích phòng ngự trận của Bất Hủ Tông.