Hệ Thống Siêu Cấp Tông Môn ( Dịch )

Chương 1938 - Chương 1790 - Trấn Thủ Sứ Ra Tay (2)

Chương 1790 - Trấn Thủ Sứ ra tay (2)
Chương 1790 - Trấn Thủ Sứ ra tay (2)

Nhưng phòng ngự trận không hề lay chuyển một chút nào.

Thậm chí còn che giấu tiếng động khi Đề Không Yêu Chủ công kích phòng ngự trận.

Thấy thế, Thiên Diệu Biến cũng chỉ đành âm thầm đau lòng, Kim Quang Đại Bàn tổn thất còn không thể trách Đề Không Yêu Chủ.

Sau đau lòng chính là phẫn nộ.

"Hủy Kim Quang Đại Bàn của ta, vậy thì dùng thanh kiếm này của ngươi trả lại. Chỉ là Thiên Vô Cấm Thượng Cảnh, sao xứng với thanh kiếm này?"

Nói xong, Thiên Diệu Biến ngũ mạch cùng chấn động, đồng thời từng sợi Nguyên Ương Chi Lực không ngừng bộc phát trong cơ thể, khiến cho khí tức liên tục tăng lên, thân hình cũng bắt đầu tăng vọt.

Một hơi sau, hoa văn bất quy tắc màu vàng kim tràn đầy toàn thân Thiên Diệu Biến, cuối cùng quy về chỗ mi tâm, hóa thành một con mắt màu vàng kim.

Một bên khác, đánh tới đánh lui mấy lần với hai người Thiên Hà Sơn, Phó Thiên Tà, Tử Nguyệt Tháp cũng sinh lòng phiền chán, cũng để cho Nguyên Ương Chi Lực bộc phát trong cơ thể. Không giống như Thiên Diệu Biến, thân thể Tử Nguyệt Tháp chưa có tràn đầy đường vân nhưng lại có thêm một đôi mắt màu tím.

Khi đôi mắt này xuất hiện, nàng một bước là trăm trượng, giống như quỷ mị. Thiên Hà Sơn, Phó Thiên Tà còn không có kịp phản ứng thì đã ăn một cước. Sau đó thì bị Tử Nguyệt Tháp đá tới đá lui trên không trung như quả bóng.

"Ha ha ha..."

Nghe Tử Nguyệt Tháp cười mỉa mai, sắc mặt Ôn Bình không có thời gian bao nhiêu, chỉ là có chút bất ngờ.

Hắn vốn cho rằng Thiên Hà Sơn và Phó Thiên Tà trải qua Vong Linh Triệu Hoán Thuật tăng phúc, có thể liều mạng với hai người Tử Nguyệt Tháp.

Nhưng mà hắn không ngờ được là hoàn toàn không thể so sánh.

Ài.

Thiệt thòi Phó Thiên Tà và Thiên Hà Sơn này bước vào nửa bước Nguyên Ương mấy trăm năm.

Cũng may hắn hoàn toàn không có gửi hi vọng thắng lợi trong trận đại chiến này lên Phó Thiên Tà và Thiên Hà Sơn.

Sau một khắc.

Thiên Diệu Biến bỗng nhiên biến mất tại chỗ, mặc dù không quỷ mị giống Tử Nguyệt Tháp nhưng tốc độ cũng cực kỳ nhanh.

Tốc độ này là gấp hai ba lần Ôn Bình!

Ôn Bình tranh thủ triệu hồi Thanh Liên Kiếm, sau đó che ở trước ngực, nhưng vẫn bị Thiên Diệu Biến một quyền đánh lui trăm trượng.

Đồng thời Thiên Diệu Biến cũng không có cho Ôn Bình có thời gian, nắm đấm rơi xuống như là hạt mưa, oanh kích Thanh Liên Kiếm.

Chuyện này khiến cho Ôn Bình có cảm giác Thiên Diệu Biến muốn đánh gãy Thanh Liên Kiếm của mình, báo thù cho vũ khí đã bị Thanh Liên Kiếm nổ.

Nắm đấm rơi xuống như mưa, Thiên Diệu Biến trầm giọng nói: "Ôn Bình, xem ra Bất Hủ Tông các ngươi hoàn toàn không có cái gọi là cường giả tọa trấn, nếu không cũng đã đi ra rồi. Người giết Thiên Hà Sơn, Phó Thiên Tà hẳn là ngươi chứ?"

"Mặc dù có chút mưu lợi nhưng dùng Thiên Vô Cấm Thượng Cảnh giết hai nửa bước Nguyên Ương, chiến tích như thế này có thể nói là đệ nhất thượng cảnh. Ta cho ngươi một cơ hội sống, dâng Bất Hủ Tông ra, sau đó làm đệ tử ta, thấy sao?"

Ôn Bình không nói gì.

Thiên Diệu Biến nói tiếp: "Ngươi có biết Nguyên Ương Chi Lực trong toàn bộ Triều Thiên Hạp đều bị hoàng tộc U Quốc và Già Thiên Lâu khống chế. Không có Nguyên Ương Chi Lực, ngươi chỉ có công pháp cấp Nguyên Ương cũng không làm nên chuyện gì. Làm đệ tử ta, ngươi mới có đường ra!"

"Ngươi nhìn Tử Nguyệt Tháp, nàng đưa ra một cái lựa chọn rất chính xác, cho nên bây giờ nàng là lão tổ hoàng tộc, cũng là một trong số mấy người mạnh nhất thiên hạ này. Nếu như lúc trước nàng không có đưa ra lựa chọn chính xác thì nàng sẽ chết chung với tông môn của nàng!"

Ôn Bình vẫn không có nói chuyện.

Đột ngột.

Thiên Hà Sơn đột nhiên liều chết ôm lấy một chân Tử Nguyệt Tháp, Phó Thiên Tà thì thừa cơ hội này trốn ra khỏi phạm vi công kích của Tử Nguyệt Tháp.

Tử Nguyệt Tháp đưa tay đập bay Thiên Hà Sơn, sau khi bị đập bay, Thiên Hà Sơn hoàn toàn không có động tĩnh, toàn bộ thân thể mềm nhũn bay ngược ra. Mặc cho Tử Nguyệt Tháp công kích như thế nào cũng không có bất kỳ phản ứng nào: "Còn sống hay đã chết gì cũng đều là phế vật!"

Tử Nguyệt Tháp tiện tay vứt ra, sau đó bổ sung một chiêu mạch thuật đánh vào trong cơ thể Thiên Hà Sơn, khiến cho thi thể Thiên Hà Sơn đột nhiên bành trướng nổ tung.

Chết không thể chết lại.

Làm xong tất cả, Tử Nguyệt Tháp lập tức đưa mắt nhìn Phó Thiên Tà: "Còn muốn chạy, sống cũng không làm được gì, chết cũng đâu làm nên chuyện gì?"

Nói xong, Tử Nguyệt Tháp ngũ mạch cùng chấn động, một đôi tròng mắt màu tím quỷ mị nhìn chằm chằm Phó Thiên Tà đang liều mạng bỏ chạy.

Phanh ——

Ngũ mạch cùng chấn động, sau đó Tử Nguyệt Tháp đưa tay, trong tay ngưng tụ ra một vòng xoáy màu tím to lớn chói mắt như mặt trời, đồng thời càng ngày càng lớn. Một hơi sau, đã lớn tới trăm trượng, Tử Nguyệt Tháp ném mạnh nó ra, đánh thẳng tới chỗ Phó Thiên Tà.

Phó Thiên Tà đáp xuống đất nhưng không có trốn, sau đó bình tĩnh đứng ở trước một kiến trúc —— chính là Tuyền Nghệ Cung!

Khi vòng xoáy màu tím nhanh chóng rơi xuống, hai giọng nói vang lên.

"Kẻ tập kích!"

"Kẻ tập kích!"

Hai vị Trấn Thủ Sứ Tuyền Nghệ Cung bỗng nhiên biến mất, đồng thời xuất hiện ở trước người Tử Nguyệt Tháp, một người một tay nắm lấy vòng xoáy màu tím trong tay Tử Nguyệt Tháp, bóp nát nó như là bọt khí. Một người khác thì một tay nâng lên, sau đó đánh ra một đám ánh sáng màu đỏ thắm.

Ánh sáng bao phủ Tử Nguyệt Tháp, khi ánh sáng tiêu tán thì Tử Nguyệt Tháp cũng tiêu tán theo.

Đến chết Tử Nguyệt Tháp cũng không biết chuyện gì xảy ra.

Làm xong tất cả thì hai vị Trấn Thủ Sứ lại biến mất, tiếp tục trở về trước Tuyền Nghệ Cung, khôi phục lại trạng thái im lặng ngày xưa.

Kinh biến này khiến cho đám người của Bất Hủ Tông choáng.

Nhất là những Tuyền Qua Thần Tượng đó.

Bởi vì mỗi ngày bọn họ đều đến Tuyền Nghệ Cung, mỗi ngày gặp Trấn Thủ Sứ.

Bọn họ vốn cho rằng Trấn Thủ Sứ chỉ là Tuyền Qua Thần Tượng thôi.

"Miểu sát nửa bước Nguyên Ương, ta biết mà! Ta biết Trấn Thủ Sứ Tuyền Nghệ Cung không đơn giản!" Hoài Diệp kinh hỉ mở miệng.

Bình Luận (0)
Comment