Bởi vì Giao Long ở khu ký túc xá đã không đơn giản.
Sao Trấn Thủ Sứ lại đơn giản được?
Thời khắc này, Thiên Diệu Biến cũng bị biến cố đột nhiên xuất hiện hù dọa, hoàn toàn không hiểu được chuyện gì vừa mới xảy ra.
Lúc này Ôn Bình lên tiếng, đưa tay đánh ra một chiêu Thanh Liên Kiếm Ca, nhấc lên vô số Thanh Liên Kiếm bức lui Thiên Diệu Biến.
"Đừng ngẩn ra đó, tới phiên ngươi!"
Sắc mặt Thiên Diệu Biến đại biến, vừa lui về sau vừa nhìn về phía hai vị lão giả trước Tuyền Nghệ Cung, chậm rãi phản ứng lại.
"Sao có thể như vậy được?"
Tử Nguyệt Tháp lại bị giết như thế?
Bị giết trong nháy mắt!
Hai vị lão giả đó có lai lịch gì?
Nhưng mà giờ phút này hắn đâu có thời gian nghĩ xem đối phương có lai lịch gì, hắn chỉ xác định được là chắc chắn đối phương mạnh hơn hắn.
Giết hắn chắc chắn không thành vấn đề!
"Phía sau có người thì nói sớm đi." Thiên Diệu Biến vừa tức vừa gấp, sau đó trốn bán sống bán chết, hoàn toàn không dám tái chiến.
Nhất là khi ngẩng đầu một cái, phát hiện Đề Không Yêu Chủ còn không biết chuyện gì đã xảy ra, vẫn tiếp tục công kích đại trận phòng ngự của Bất Hủ Tông.
Lòng hắn lạnh buốt.
Sau đó giọng nói của Ôn Bình lại vang lên.
"Bị dọa sợ rồi chứ, tới thì đừng đi vội như thế. Ngươi như thế thì sao ta có thể yên tâm để cho ngươi về nhà một mình." Ôn Bình kiếm lên, lại một chiêu Thanh Liên Kiếm Ca giết tới, cũng tiếp tục dùng Thanh Liên Kiếm mở đường, chuẩn bị lấy chút máu của Thiên Diệu Biến.
Hắn đại khái biết thực lực mình mặc dù không bằng Thiên Diệu Biến nhưng có Thanh Liên Kiếm thì lại mạnh hơn Thiên Diệu Biến một chút.
Mắt thấy Thanh Liên Kiếm Ý kéo theo Thanh Liên Kiếm đánh tới, Thiên Diệu Biến cũng không dám phóng thích mạch thuật đánh trả, hẳn là sợ làm cho hai vị lão giả đó tức giận.
Nhớ lại cảnh tượng vừa rồi, Tử Nguyệt Tháp đã làm như vậy.
Cho nên nàng chết rồi.
"Ôn tông chủ, chuyện gì cũng từ từ. Để cho ta đi đi, Tử Nguyệt Tháp chết, hoàng tộc U Quốc chúng ta tuyệt đối không để trong lòng. Ngay từ đầu thì Tử Nguyệt Tháp vốn cũng không phải là người trong hoàng tộc chúng ta, chết cũng chết rồi. Hơn nữa chúng ta còn có thể chia một nửa lãnh địa ra."
"Không cần ngươi chia."
Nói đùa.
Ngươi vừa chết, năm vị lão tổ nửa bước Nguyên Ương chỉ còn lại một mình Thiên Vô Tâm, U Quốc còn có thể giữ được đất đai của mình sao?
Cho dù Bất Hủ Tông không động thủ hoặc là Già Thiên Lâu cũng không xâm lấn thì những thế lực lục tinh đó cũng sẽ chủ động phản bội!
Nói xong, Thanh Liên Kiếm Ý cuốn theo Thanh Liên Kiếm đã gần trong gang tấc, Thiên Diệu Biến muốn lặp lại chuyện Thiên Hà Sơn đã làm, chuẩn bị xuyên toa không gian bích chướng tránh né công kích của Ôn Bình, nhưng mà kết quả thì vẫn giống như là Thiên Hà Sơn.
Trong Bất Hủ Tông, không gian bích chướng không thể xuyên qua được!
Phát hiện được điểm này, Thiên Diệu Biến không kịp suy tư, vội vàng ngũ mạch cùng chấn động, phóng thích mạch thuật Thiên cấp thượng phẩm ngăn cản.
Ngưng tụ ra một cái Hoàng Kim Luân Bàn to lớn tản ra kim quang huy hoàng ở trước người, loá mắt như là mặt trời, trong Hoàng Kim Luân Bàn, một con mắt chậm rãi mở ra...
Khi con mắt màu vàng kim này mở ra, phóng ra kim mang kinh khủng, che khuất bầu trời, nhuộm toàn bộ Bất Hủ Tông thành màu vàng kim.
Từng đóa Thanh Liên Kiếm Ý liên tiếp sụp đổ bên trong kim mang, chỉ chốc lát thì đã có hàng ngàn hàng vạn thanh liên tán loạn, ngay cả Thanh Liên Kiếm cũng bị kim mang ngăn cản.
Thiên Diệu Biến cảm nhận được chuyện này thì lại quay đầu, thấy hai vị lão giả thâm bất khả trắc đó không có đuổi theo, khóe miệng lập tức nở một nụ cười, sau đó quay đầu định rời khỏi Bất Hủ Tông.
Cũng trong khoảnh khắc khi hắn quay đầu, kim mang như là đê vỡ, bị ngàn vạn thanh liên và Thanh Liên Diễm nuốt hết, ngay cả Hoàng Kim Luân Bàn và hoàng kim nhãn cũng bị Thanh Liên Kiếm xuyên thủng, toàn diện sụp đổ trong nháy mắt. Từ đầu đến cuối chỉ ngăn cản được ba cái hô hấp!
"Kiếm và kiếm chiêu này quá bất hợp lí, không có chút mạch khí dao động nào, cũng không có Nguyên Ương Chi Lực, nhưng có thể để cho một người tu hành Thiên Vô Cấm Thượng Cảnh có được thực lực giết nửa bước Nguyên Ương. Đáng tiếc, cơ duyên lớn này không phải là của ta!"
Trong lòng than thở một tiếng, sau đó nụ cười sống sót sau tai nạn của Thiên Diệu Biến biến mất không còn sót lại chút gì, nhất là khi đến biên giới Bất Hủ Tông mà lại nhiều lần không ra khỏi được Bất Hủ Tông, đều bị trận pháp của Bất Hủ Tông ngăn cản, lòng hắn nguội lạnh.
Giờ khắc này, hắn hiểu.
Hắn suy nghĩ nhiều.
Đứng ở trên đỉnh phong thế giới này quá lâu, cảm thấy người trong thiên hạ đều không bằng mình, trên thực tế thì vẫn là núi cao còn có núi cao hơn, người giỏi còn có người giỏi hơn.
Tỉnh ngộ lại, Thiên Diệu Biến vô thức quay đầu, muốn ngũ mạch cùng chấn động lần nữa, phóng thích mạch thuật áp đáy hòm của mình.
Liều mạng với Ôn Bình!
Tu hành mấy trăm năm trong Tổ Sơn.
Hắn dùng hơn hai trăm năm tu luyện thuật này!
Mặc dù nó không có thoát ly phạm trù Thiên cấp nhưng lực sát thương đã vượt qua bất kỳ mạch thuật Thiên cấp nào, bởi vì bản chất nó là mạch thuật cấp Nguyên Ương.
Chỉ là vì Triều Thiên Hạp không có đủ Nguyên Ương Chi Lực, hắn cũng không có đạt tới Nguyên Ương Cảnh, cho nên chỉ có thể tu luyện ra một chút da lông.
Nhưng cho dù như thế.
Thì cũng là sát chiêu vượt qua bất cứ mạch thuật Thiên cấp gì!
Nhưng trong khoảnh khắc khi động thủ, Thiên Diệu Biến lại chần chờ.
Bởi vì sử dụng sát chiêu áp đáy hòm cũng không phải thượng sách!
Hắn còn muốn sống.
Đời này, nguyện vọng của hắn chính là bước vào Nguyên Ương Cảnh, chết đi như thế thì sao hắn cam tâm được?
Giết tông chủ Bất Hủ Tông thì có làm gì được chứ? Chỉ kéo theo được một người chôn cùng thôi.