Nghĩ đến đây, Thiên Diệu Biến cắn răng trầm giọng nói, trong giọng nói lộ ra một tia cảnh cáo: "Ôn tông chủ, chớ có bức ta. Bây giờ đang ở Bất Hủ Tông ngươi, ép ta cũng sẽ không tốt cho cả hai. Không phải ai trong Bất Hủ Tông cũng có thực lực như ngươi!"
"Muốn đồng quy vu tận?"
Đối với loại uy hiếp này, Ôn Bình lười nói nhảm, túm lấy Thanh Liên Kiếm bay ngược về, sau đó lại một chiêu Thanh Liên Kiếm Ca, bức Thiên Diệu Biến chỉ có thể phóng thích mạch thuật Thiên cấp thượng phẩm ngăn cản.
Khi Thanh Liên Kiếm Ca và mạch thuật Thiên cấp thượng phẩm đụng vào nhau, có được Thanh Liên Kiếm, Tuyền Qua Đồ và nhiều loại gia trì, Thanh Liên Kiếm Ca vẫn chiếm thượng phong. Đáng tiếc, đánh tan mạch thuật Thiên cấp của Thiên Diệu Biến đã là cực hạn, cũng không thể làm Thiên Diệu Biến bị thương.
Thấy thế, Ôn Bình thất vọng lắc đầu, thầm nghĩ trong lòng: "Vẫn là mình quá yếu."
Chỉ có trong Bất Hủ Tông thì hắn mới có thể chậm rãi mài chết Thiên Diệu Biến. Nếu như là ở bên ngoài Bất Hủ Tông, ở nơi mà truyền tống trận cũng không đến được, hắn nên làm cái gì?
Không được.
Chờ Trường Mạch Công tăng lên, phải tranh thủ tu luyện kiếm chiêu mới hoặc là tăng cảnh giới Thanh Liên Kiếm Ý của mình lên.
Cũng ngay lúc Ôn Bình thất vọng, Thiên Diệu Biến bị Thanh Liên Kiếm bức lui trăm bước, sau đó nhíu chặt chân mày, tiếp tục nói: "Ôn tông chủ, ta tự bạo là đủ để hủy diệt nửa cái Triều Thiên Hạp. Nếu như ngươi tiếp tục bức bách, ta chết cũng phải kéo theo Bất Hủ Tông các ngươi!"
"Vậy ngươi bạo cho ta xem đi!" Ôn Bình không thèm để ý, Thanh Liên Kiếm tái xuất, dẫn theo vô số Thanh Liên Kiếm Ý giết tới lần nữa.
Thiên Diệu Biến cả kinh nói: "Tên điên! Chẳng lẽ ngươi không biết một khi cường giả đỉnh tiêm nửa bước Nguyên Ương tự bạo thì sẽ khiến cho toàn bộ Khúc Cảnh Triều Thiên Hạp sụp đổ sao? Một khi Khúc Cảnh sụp đổ, Khúc Cảnh Chi Thủy sẽ quét sạch ít nhất nửa cái Triều Thiên Hạp!"
Nói xong, Thiên Diệu Biến chỉ có thể phóng thích mạch thuật chống cự Thanh Liên Kiếm, đồng thời trong lòng giận mắng Ôn Bình hàng trăm hàng ngàn lượt.
Tên điên!
Tên điên!
Muốn đồng quy vu tận như vậy?
"Ta biết, ta biết. Vậy ngươi sụp đổ cho ta xem đi." Không phải Ôn Bình không biết mà là biết rõ, đây cũng là nguyên nhân tại sao cường giả đỉnh tiêm nửa bước Nguyên Ương của hai bên Già Thiên Lâu và U Quốc thù hận lẫn nhau mấy trăm năm nhưng lại không hề có ma sát.
Đương nhiên.
Đó là nói về nửa bước Nguyên Ương đỉnh tiêm, cũng không phải là loại như Thiên Hà Sơn. Thiên Hà Sơn ngay cả Nguyên Ương Chi Lực nhập thể cũng không làm được chớ đừng nói chi là sụp đổ Khúc Cảnh.
Thiên Diệu Biến điên cuồng hét: "Ngươi chính là thằng điên! Rõ ràng ta chết sẽ không có chỗ tốt gì cho ngươi, tại sao còn muốn dồn ép không tha!"
Ôn Bình không có trả lời, chỉ hỏi ngược một câu.
"Không dám tự bạo?"
Thiên Diệu Biến trầm giọng: "Chúng ta có thể nói chuyện!"
"Bà mẹ, không dám tự bạo thật, hóa ra là đồ hèn nhát." Ôn Bình bó tay rồi, khống chế Thanh Liên Kiếm công kích Thiên Diệu Biến, thế công bỗng nhiên tăng cường mấy phần.
Thiên Diệu Biến cảm nhận được Ôn Bình tăng cường công kích, sắc mặt khó coi như vừa ăn trúng phân, đành phải ngũ mạch cùng chấn động, chống lại Thanh Liên Kiếm.
Hắn không rõ tại sao Ôn Bình lại điên như thế?
Giết hắn thì có lợi ích gì!
Để cho hắn sống không tốt sao?
Để hắn còn sống, sẽ không có tổn thất cho người nào cả. Biết thực lực của Bất Hủ Tông, U Quốc sẽ không đến mạo phạm nữa.
Ngươi tốt ta tốt mọi người tốt.
Sao lại muốn đi lên tuyệt lộ?
Cùng chết?
Khi bị vô số thanh liên dây dưa một khắc đồng hồ, không dám đánh trả, bây giờ khiến cho hai vị lão giả đó xuất thủ, Thiên Diệu Biến hỏng.
"Vậy thì cùng chết!" Thiên Diệu Biến biết, tông chủ Bất Hủ Tông Ôn Bình quyết tâm muốn đồng quy vu tận với mình: "Cái tên điên ngươi, hủy con đường đến Nguyên Ương của ta! Rõ ràng chỉ cần ngươi thả ta, thậm chí ta có thể gia nhập Bất Hủ Tông! Tên điên! Tên điên! Tên điên!"
Nói xong, Thiên Diệu Biến đột nhiên rung động ngũ mạch.
Không phải là tiếng vang trong trẻo mà là rung như địa chấn, kèm theo mạch môn rung lên là từng sợi Nguyên Ương Chi Lực từ bên trong mạch môn bay ra, sau đó nó tụ trước người Thiên Diệu Biến, nó và Thiên Diệu Biến cùng tỏa ra ánh sáng như mặt trời.
Khi ánh sáng khuếch tán, Ôn Bình cảm nhận được khí tức khủng bố khiến cho hắn không rét mà run, hắn vội vàng dùng tinh thần lực truyền âm cho toàn tông, sau đó hắn cũng trốn vào trong đại điện. trong nháy mắt khi Ôn Bình trốn vào đại điện được hai mươi cái hô hấp, Thiên Diệu Biến phát nổ.
Oanh ——
Thiên Diệu Biến nổ tung, hóa thành ánh sáng bao phủ toàn bộ Bất Hủ Tông, kéo dài ròng rã một khắc đồng hồ mới biến mất.
Một ngọn cây một cọng cỏ trong Bất Hủ Tông cũng không bị gì, nhưng mà Tứ Vương và Yêu Hoàng của Thanh Quỷ nhất tộc chết.
Xem kịch, xem có chút xíu thì chết.
Ánh sáng tan hết, dư uy vẫn còn.
Trong lúc nhất thời nửa khắc, Ôn Bình cũng không dám đi ra ngoài.
Vì lý do an toàn, Ôn Bình truyền âm cho toàn tông tiếp tục tránh trong kiến trúc, không có mệnh lệnh của hắn thì không được ra khỏi kiến trúc tông môn.
"Mộc Long, ngươi ra đi thử xem."
Ôn Bình truyền âm cho Mộc Long, dù sao cái tên này có được Yêu Tiên chi khu, cho dù Thiên Diệu Biến còn sống cũng không làm gì được hắn.
Vừa truyền âm xong, Mộc Long đáp lại: "Tông chủ, ta đã ở bên ngoài. Bên ngoài rất an toàn, hoàn toàn không sao cả!"
Theo sau đó, Mộc Long phất tay với bọn người Đao Ma trong kiến trúc: "Đi ra hết đi, bên ngoài rất an toàn, không có chuyện gì đâu."
Ôn Bình nghe xong thì vội mở miệng ngăn cản: "Ngươi cho rằng ai cũng giống như ngươi, có được Yêu Tiên chi khu sao?"
"Đúng rồi!"
Long Nguyệt ngạo kiều đáp lại Mộc Long một câu, ngoan ngoãn trốn trong kiến trúc.