Cũng tăng vọt lên đến ngàn trượng trong thời gian ngắn, vĩ ngạn vô song, một cánh tay thì tráng kiện chừng vài chục trượng, cự thủ không mắt đã sắp dài đến biên giới đại trận phòng ngự của quốc đô.
Nó ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, nhìn Trác Phong Trần, trong miệng phát ra tiếng rống giận dữ nặng nề, giống như sau một khắc thì sẽ xông lên trời nhất quyết sinh tử với Trác Phong Trần.
Nhưng mà chỉ là giả thôi.
Mọi người đều biết đây chỉ là đạo phòng tuyến thứ hai sau khi phòng ngự trận vỡ vụn thôi. Có thể ngăn cản Trác Phong Trần giết chóc bao lâu thì còn chưa biết được?
"Nhanh chóng gia nhập mạch trận! Trốn, ngươi chạy đi đâu, phòng ngự trận mà vỡ, tất cả mọi người đều phải chết!" Có cường giả phong vương không ngừng kêu gào ở giữa không trung.
Nhưng tiếng hò hét chỉ có thể khiến cho một phần người tỉnh lại, số người đó cũng không được bao nhiêu. Cũng không phải ai cũng chấp nhận hy sinh thân mình vì U Quốc!
Theo thời gian trôi qua, dưới công kích của Trác Phong Trần, đại trận phòng ngự đã dần dần sinh ra vết rách, trong vương cung, quốc chủ U Quốc Cức sắc mặt bỗng đại biến. Đột nhiên đứng phắt dậy từ vương tọa uy nghiêm, nhìn về phía bắt đầu xuất hiện vết rách.
"Không nghĩ tới một cái Tẫn Tri Lâu lại khiến cho ta thua triệt để như thế!”
Sắc mặt Cức khó coi, lẩm bẩm một tiếng, sau đó ánh mắt đảo qua đám người trong điện.
Bây giờ hắn đã không để ý tới ai là người của Tẫn Tri Lâu ẩn núp vào, bởi vì hắn chỉ thấy sắc mặt lo lắng của đám người này.
Cho dù là Hà Hữu Uyên cũng như thế!
Khi vết rách càng ngày càng nhiều, rất nhiều tầng lớp cấp cao của quân đội, chính phủ trong điện và người của hoàng tộc đã trở nên có chút không lý trí, thậm chí là sợ hãi.
"Phòng ngự trận sắp không chịu được nữa, sao lão tổ còn chưa trở về?"
"Nếu không, chúng ta chạy đi?"
"Trốn? Ngươi có thể trốn đi đâu, một khi chúng ta thoát khỏi quốc đô, Bi Trạch Vực đang chống chọi ở tiền tuyến phải làm sao, Trung Ương Thần Vực sẽ ra sao?"
"Nếu như ngươi dám trốn, ngày mai rất nhiều thế lực lớn ở Bi Trạch Vực và Trung Ương Thần Vực sẽ dám lâm trận phản chiến, trở thành một thành viên của Già Thiên Lâu."
Nói xong, mặc kệ là người của chính phủ, người của quân đội hay là người trong hoàng tộc đều trầm mặc.
Ngay cả quốc chủ U Quốc Cức cũng rơi vào trầm mặc.
Bởi vì hắn cũng cố kỵ cái này.
Nếu như không phải cố kỵ rút lui sẽ khiến cho rất nhiều thế lực lớn đang ra sức chống cự Già Thiên Lâu ở Bi Trạch Vực và Trung Ương Thần Vực thất vọng đau khổ.
Từ đó tuyệt vọng mà thoát ly U Quốc.
Thì hắn đã rút lui lâu rồi!
Đúng vào lúc này, một vị phong vương tức giận mở miệng.
"Vì một cái Bất Hủ Tông, ba vị lão tổ ngay cả mất nước cũng không để ý sao. Chỉ là một cái Bất Hủ Tông, không thể chờ chiến xong mới đi thảo phạt sao?"
Một vị cường giả hoàng tộc vội vàng răn dạy: "Ngươi nói hươu nói vượn cái gì, lão tổ có suy tính của riêng lão tổ, ngươi chỉ là một thượng cảnh, lấy tư cách gì mà chỉ trỏ?"
Phong vương bị quở mắng cãi lại: "Lời này của ngươi là có ý gì. Ta có nói sai sao? Rõ ràng với thực lực của Bất Hủ Tông thì không nên đi thảo phạt bây giờ, đã vẫn lạc hai vị lão tổ còn chưa đủ sao? Ta không có tư cách chỉ trỏ nhưng ta biết chắc chắn Già Thiên Lâu không chỉ có một mình Trác Phong Trần tới!"
Nói xong.
Mắt thấy tranh luận đến sắp lớn chuyện, trong đại điện, một vị cường giả phong vương cao tuổi vẫn luôn trầm mặc lo lắng mở miệng lắng lại cơn giận của hai người đang tranh luận.
Đồng thời cũng làm cho sắc mặt của hai người Hà Hữu Uyên và quốc chủ U Quốc trở nên càng khó coi hơn.
"Cãi đi, cãi đi, tiếp tục cãi nữa đi. Chờ đại trận phòng ngự vỡ. Sợ là đời này các ngươi cũng không còn cơ hội cãi nữa đâu."
Hà Hữu Uyên thấy thế thì vội vàng khiển trách: "Sợ cái gì, đại trận phòng ngự phá, bổn điện chủ sẽ chắn ở trước các ngươi, chết cũng sẽ chết ở trước các ngươi!"
Hà Hữu Uyên lo lắng nếu như mình lại không lên tiếng nữa thì rất có thể bọn họ sẽ chọn đào tẩu.
Nương theo Hà Hữu Uyên răn dạy, không ai trong điện còn dám lên tiếng.
Quốc chủ U Quốc Cức thấy thu hoạch quá mức bé nhỏ, cũng nói: "Còn có ta, ta cũng sẽ chắn trước mặt của các ngươi, kề vai chiến đấu với các ngươi. Cho dù người tới không phải một mình Trác Phong Trần thì có làm sao? Con đường tu hành vốn là cửu tử nhất sinh, nếu như đối mặt nửa bước Nguyên Ương thì e ngại lùi bước, như vậy thì còn tu hành làm gì?"
Cức nói xong câu đó, nâng thương đi ra ngoài đại điện.
Bộ pháp chậm chạp.
Nhưng là kiên định!
Cử động lần này quả là khiến cho ánh mắt một số người trở nên kiên định không sợ.
Đột ngột.
Đại trận phòng ngự của U Quốc ầm vang vỡ vụn.
Oanh ——
Toàn bộ quốc đô U Quốc triệt để bại lộ dưới đồ đao của Trác Phong Trần, tất cả mọi người cũng đều cảm nhận được khí tức khủng bố đến từ Trác Phong Trần.
Cỗ khí tức này đập vào mặt, một suy nghĩ lóe lên trong đầu tại tất cả mọi người —— dưới Thiên Vô Cấm đều là sâu kiến.
Cho dù là hư ảnh cự nhân mười sáu cánh tay cũng kém xa một mình Trác Phong Trần.
"Xem ra là không có ở đây thật." Trác Phong Trần thấy thế thì ngắm nhìn bốn phía một chút, trên mặt lộ ra nụ cười hài lòng mà dữ tợn, sau đó ngũ mạch cùng chấn động, giết tới cự nhân phía dưới.
Khi hắn rơi xuống, chân trời bỗng nhiên xuất hiện một đạo kinh hồng, giống như là thiên ngoại sao băng ầm vang đập vào biên giới quốc đô.
Nơi rơi xuống, phạm vi mười dặm đều thiên băng địa liệt.
Dưới Thiên Vô Cấm thì không ai sống sót. Trấn sát toàn bộ những người đang chuẩn bị thoát đi ở phía đông quốc đô, không để lại một người nào!
Nghe động tĩnh này, bộ pháp kiên định của Cức dừng lại.
Bởi vì hắn biết lại có một vị nửa bước Nguyên Ương tới.
Lúc này, một giọng nói quen thuộc vang lên.