Hệ Thống Siêu Cấp Tông Môn ( Dịch )

Chương 1946 - Chương 1798 - Quốc Đô U Quốc Chìm Trong Sợ Hãi (2)

Chương 1798 - Quốc đô U Quốc chìm trong sợ hãi (2)
Chương 1798 - Quốc đô U Quốc chìm trong sợ hãi (2)

"Quốc chủ, nếu không ngài rút lui trước? Nếu như ngài xảy ra chuyện hoặc là rơi vào trong tay cường giả Già Thiên Lâu, tương lai U Quốc phải làm sao?"

Người nói lời này chính là người sau khi Hà Hữu Uyên trở về thì im lặng không nói một lời, Tư Không Truy Tinh.

Hà Hữu Uyên nghe nói như vậy thì giận tím mặt: "Khốn kiếp, ngươi biết ngươi đang nói cái gì không, ngươi cho rằng quốc chủ giống như ngươi? Nếu như sợ hãi thì ngươi cút nhanh lên, cút đi rồi sau này đừng có về nữa!"

Giận mắng xong, Hà Hữu Uyên lười để ý tới Tư Không Truy Tinh nữa.

Hắn vốn cho rằng Tư Không Truy Tinh sẽ giống thường ngày, sẽ không mở miệng nói chuyện nữa, ai biết sau một khắc thì Tư Không Truy Tinh lên tiếng phản bác.

"Sư phụ, ngài cũng đi đi! U Quốc có thể không có Tư Không Truy Tinh ta, không có những người khác, nhưng không thể không có ngài và quốc chủ. Ngài rời đi, U Quốc mới có hi vọng. Vẫn lạc trong tay đám chó Già Thiên Lâu thì tổn thất lớn."

Hà Hữu Uyên lại giận mắng một tiếng nữa: "Đúng là ngu xuẩn!"

Nói xong, Hà Hữu Uyên không có nói thêm gì nữa.

Phanh ——

Ngũ mạch cùng chấn động.

Nhanh chóng đi ngang qua quốc chủ U Quốc, ra tới ngoài điện, để lại một câu nói, sau đó hóa thành kinh hồng rời đi: "Tất cả mọi người theo ta đi chủ trì mạch trận!"

Nói xong, không ít Thiên Vô Cấm đều đi theo ra ngoài, mấy vị cường giả phong vương còn sót lại do dự mấy hơi, cuối cùng vẫn đi theo.

Quốc chủ U Quốc không có động.

"Truy Tinh, ta cũng muốn đi nhưng ta không thể. Ta đi, những người đã chiến tử trước kia, bây giờ và sau này của U Quốc đều chết vô ích!"

Tư Không Truy Tinh mừng thầm trong lòng, hắn ước gì quốc chủ U Quốc không đi, tốt nhất là vẫn lạc ngay lúc này mới tốt. Chỉ cần sư phụ mình không chết là được!

Mặc dù hắn muốn Giám Sát Điện nhưng cũng không muốn sư phụ vẫn lạc!

"Được rồi." Tư Không Truy Tinh ra vẻ bất đắc dĩ: "Quốc chủ, vậy ngài lên đi, ta bọc hậu cho ngài! Nếu như ngài mất đi, ta cũng không sống nữa."

Cức sửng sốt.

Sửng sốt trọn ba cái hô hấp.

Tư Không Truy Tinh nghi ngờ nói: "Quốc chủ, ngài sao vậy?"

Quốc chủ U Quốc thống khổ nói: "Truy Tinh, ta cảm thấy lời của ngươi nói không phải là không có đạo lý. Vì tương lai U Quốc, ta không thể chết ở đây. Hẳn là chẳng mấy chốc nữa lão tổ sẽ trở về, một khi lão tổ trở về, chắc chắn bọn người Trác Phong Trần sẽ không chịu nổi. Nếu như bây giờ ta hi sinh thì có ý nghĩa gì chứ? Vì bảo vệ một thành mà lại chôn vùi tương lai của người trong thiên hạ?”

"A?" Tư Không Truy Tinh ngẩn ngơ.

Không phải ngươi nói không đi sao?

Không phải ngươi nói muốn tự thân ra trận sao?

Ta không có khuyên ngươi nha.

Sao ngươi lại đột nhiên tỉnh ngộ vậy?

Không đợi Tư Không Truy Tinh mở miệng, quốc chủ U Quốc kích động nói ra: "Lần này, ta bại bởi Bất Hủ Tông. Nhưng bước kế tiếp chắc chắn sẽ không. Nếu Bất Hủ Tông thích dùng Bất Hủ Nhật báo, vậy ta sẽ nói cho người trong thiên hạ biết chuyện Bất Hủ Tông có được truyền thừa hoàn chỉnh của cường giả Nguyên Ương Cảnh!"

Tư Không Truy Tinh thấy tình huống có chút không đúng, vội vàng sửa lời nói: "Quốc chủ, nhưng nếu như ngài lui thì toàn bộ quốc đô này còn có ai sẽ kiên trì nữa?"

Nói xong, Tư Không Truy Tinh rất muốn quất cho mình một bạt tay.

Nói hươu nói vượn cái gì đó?

Chứng minh mình biết đại thể, có cách cục?

Không muốn sư phụ vẫn lạc ở đây thì có thể thương lượng với Ôn tông chủ một chút, dùng truyền tống trận tiếp dẫn đi chứ sao.

Như vậy thì vừa rồi còn vẽ vời thêm chuyện như vậy để làm gì!

Bây giờ quốc chủ U Quốc tưởng thật, làm sao bây giờ?

Quốc chủ U Quốc lại ngẩn cả ra, vừa nghi ngờ vừa có chút tức giận quay qua nhìn Tư Không Truy Tinh: "Người kêu ta lui là ngươi, người muốn ta ở lại cũng chính là ngươi. Tư Không Truy Tinh, ngươi xem ta như con khỉ vậy sao? Sau trận chiến này, ngươi không còn là điện chủ Giám Sát Điện!"

Nghe hắn răn dạy như thế, trong nháy mắt Tư Không Truy Tinh hiểu.

Nha!

Hóa ra ngươi vẫn luôn muốn rút lui.

Sở dĩ đến bây giờ cũng không có lui chỉ là vì ngại mặt mũi, không muốn bị người trong thiên hạ chế nhạo.

"Đồ chó này rất biết giả. Muốn đi, ta không cho ngươi đi!" Tư Không Truy Tinh thầm nghĩ trong lòng, bây giờ hắn ước gì Cức vẫn lạc ở quốc đô U Quốc.

Quyết định xong, Tư Không Truy Tinh trưng vẻ mặt đắng chát ra, giải thích: "Không dám, không dám. Nhưng bây giờ ngài rời khỏi quốc đô thì càng nguy hiểm hơn. Vô Tẫn Thiên Huyền luôn muốn hủy U Quốc ta, hôm nay tới chắc chắn không chỉ có hai người Trác Phong Trần. Nói không chừng trong Khúc Cảnh còn có một vị..."

Nói xong, sắc mặt quốc chủ U Quốc trở nên xanh xám, hung hăng trừng mắt nhìn Tư Không Truy Tinh, bất đắc dĩ từ bỏ ý định rút lui khỏi quốc đô.

Bởi vì Tư Không Truy Tinh nói không sai.

Nếu như trong Khúc Cảnh còn có một vị cường giả nửa bước Nguyên Ương đang chờ, như vậy bây giờ hắn muốn thoát đi từ Khúc Cảnh thông đạo thì chắc chắn là tự chui đầu vào lưới.

Bị ép từ bỏ ý nghĩ rút lui, quốc chủ U Quốc rơi vào đường cùng, chỉ có thể trở về trong đại điện, bất lực ngồi lên vương tọa một lần nữa.

Tư Không Truy Tinh thấy thế thì mừng thầm trong lòng, quay đầu ngắm nhìn đạo phòng tuyến thứ hai có thể bị đánh tan bất cứ lúc nào, trong đầu lại quyết định.

"Người thuộc Giám Sát Điện, trợ giúp mạch trận!" Hắn ra lệnh một tiếng, Tư Không Truy Tinh và tất cả cường giả Giám Sát Điện biến mất ở bên ngoài đại điện.

Nhưng mà Tư Không Truy Tinh cũng không có nghĩa vô phản cố gia nhập mạch trận, bởi vì đối mặt công kích mãnh liệt của hai vị cường giả nửa bước Nguyên Ương, dù trận nhãn là sư phụ của mình, phong vương tạo thành mạch trận cũng hơn năm người nhưng cũng sẽ không chống được quá lâu.

Một khắc đồng hồ?

Có lẽ một khắc đồng hồ cũng không được.

Bình Luận (0)
Comment