Hệ Thống Siêu Cấp Tông Môn ( Dịch )

Chương 1951 - Chương 1803 - Bất Hủ Tông Lại Có Thêm Chiến Lực Cấp Cao (2)

Chương 1803 - Bất Hủ Tông lại có thêm chiến lực cấp cao (2)
Chương 1803 - Bất Hủ Tông lại có thêm chiến lực cấp cao (2)

"Điện hạ không muốn tranh thật sao? Giám Sát Điện, Tẫn Tri Lâu, ta đều có thể sai bọn họ toàn lực giúp ngươi." Ôn Bình lại hỏi dò một câu lần nữa.

"Không thể không nói, rất hấp dẫn. Bây giờ quyền thế của Giám Sát Điện ở U Quốc là dưới một người trên vạn người. Tâm phúc của Hà Hữu Uyên cũng đều bị Tư Không Truy Tinh rút sạch, dời hạch tâm Giám Sát Điện, toàn bộ từ trên xuống dưới Giám Sát Điện đều nghe Tư Không Truy Tinh, như Thiên Lôi sai đâu đánh đó. Ngoại trừ quốc chủ, lão tổ, bất kể là ai trong hoàng tộc đều phải tránh né mũi nhọn. Chỉ cần được Giám Sát Điện tương trợ thì đủ để cho ta nắm vững thắng lợi. Lại thêm Tẫn Tri Lâu không gì không biết, chuyện gì cũng nhanh hơn người ta trăm bước, ngàn bước. Quốc chủ đời tiếp theo không phải ta thì còn có thể là ai?"

"Vậy sao không tranh một chuyến?"

"Đối với vị trí quốc chủ U Quốc, ta không còn hứng thú. Bây giờ ta chỉ có hứng thú với nửa bước Nguyên Ương và cảnh giới cao thâm hơn."

"Ha ha ha." Ôn Bình nhấp một hớp trà, không nhịn được cười ra tiếng.

Long Dương Vương cũng bất đắc dĩ cười một tiếng, không nói thêm gì nữa.

Ôn Bình cười mấy tiếng, sau đó giải thích: "Không nên hiểu lầm, không phải ta cảm thấy ý nghĩ này của điện hạ không tốt."

"Ta hiểu."

"Vậy có hứng thú gia nhập Bất Hủ Tông hay không?"

"A?"

Long Dương Vương bị câu hỏi đột ngột này làm cho giật mình.

Không phải khó trả lời.

Mà là rất kinh ngạc.

Ôn Bình cười nói: "Chúng ta không phải là kẻ địch, trước kia không phải, bây giờ cũng không phải."

Dứt lời, Ôn Bình không có nói thêm gì.

Nhiều lời vô ích.

Long Dương Vương chịu gia nhập thì gia nhập, không chịu thì Ôn Bình cũng không muốn nói lần thứ hai.

"Ta có thể chứ?" Long Dương Vương hoài nghi nói.

Ôn Bình lên tiếng trả lời: "Có thể, ta cũng không cần ngươi đoạn tuyệt qua lại với hoàng tộc U Quốc, nhưng là ngươi phải phủi sạch quan hệ với một ít người của hoàng tộc."

"Đã hiểu!"

Long Vương vội vàng gật đầu.

Cũng ngay lúc này, hình ảnh trước mắt Ôn Bình đột nhiên có thay đổi.

Quốc chủ U Quốc Cức đã bị trọng thương, bắt đầu liều mạng lao vào trong thành, định dùng tính mạng của người bình thường để kéo dài thời gian.

Thấy cảnh này, Ôn Bình không khỏi âm thầm cảm thán: "Lần này không chết cũng phải chết rồi."

Có những người, tuy còn sống.

Nhưng thật ra thì đã chết.

Ôn Bình móc Truyền Âm Thạch ra liên hệ Trần Hiết: "Thấy chưa."

Trần Hiết cười giả dối, đáp: "Tông chủ, thuộc hạ đã hiểu ý của ngài. Coi như lần này quốc chủ U Quốc may mắn còn sống sót thì chắc chắn cũng sẽ thân bại danh liệt. Vì có thể sống mà không tiếc dẫn cường giả nửa bước Nguyên Ương vào trong thành, dùng tính mạng của ngàn ngàn vạn vạn người trong U Quốc để kéo dài thời gian cho mình. Người như vậy vẫn xứng là quốc chủ?"

"Dừng lại, mục tiêu của ngươi sai. Ta muốn là người trong U Quốc mất đi lòng tin với hoàng tộc mà không phải chỉ vẻn vẹn một mình quốc chủ U Quốc."

Cức chắc chắn là không thể sống.

Không vì cái gì khác, chỉ vì những chuyện mà Cức làm với Bất Hủ Tông, hắn không thể sống.

Một người chết, thanh danh của hắn có hỏng hay không thì không quan trọng.

Quan trọng là thanh danh của hoàng tộc U Quốc.

Trần Hiết sửng sốt một chút, chợt bừng tỉnh đại ngộ: "Tông chủ, lần này ta hiểu thật. Chúng ta không chỉ muốn giết người mà còn phải tru tâm! Trảm Thiên Diệu Biến, Tử Nguyệt Tháp khiến cho U Quốc mất hết uy tín, lại đăng báo hành vi của quốc chủ U Quốc lúc hoàng tộc nguy nan, khiến cho hoàng tộc U Quốc mất dân tâm trong thiên hạ!"

"Xem ra ngươi đã hiểu thật." Ôn Bình không nói thêm gì nữa mà nhìn bầu trời sắp sáng rõ, chợt chặt đứt liên hệ Truyền Âm Thạch.

"Trời gần sáng." Lẩm bẩm một câu, sau đó Ôn Bình định rót thêm cho Long Dương Vương chén trà, lại phát hiện Long Dương Vương giật mình tại chỗ, tay phải nắm cái chén, ngừng ở giữa không trung.

U Quốc có bao nhiêu người?

Chỉ riêng một cái Nguyên Dương Vực thì có hơn hai mươi tỷ người.

Chỉ cần có nhiều người thất vọng với hoàng tộc U Quốc và chất vấn sự thống trị của hoàng tộc như vậy, không phải là chuyện một sớm một chiều là có thể làm được.

Đương nhiên.

Đây cũng không phải là chuyện Ôn Bình muốn làm.

Nhưng là khiến cho một phần người, nhất là thế lực tứ tinh trở lên với một số thế lực lục tinh có ý nghĩ gian dối với hoàng tộc rất đơn giản.

Chỉ cần số người này có ý nghĩ gian dối với hoàng tộc U Quốc thì đó chính là bước khởi đầu cho chiếc tàu chiến mà U Quốc đi mấy trăm năm này đắm.

Lật đổ U Quốc, từ đầu đến cuối Ôn Bình đều cảm thấy có thể không đánh mà thắng thì cứ không đánh mà thắng mới tốt, như vậy có thể tránh khỏi rất nhiều hi sinh.

Bất Hủ Tông, một người cũng không thể thiếu.

Theo thời gian trôi qua, khi tia nắng đầu tiên trên bầu trời xuyên thấu biển mây chiếu xuống mặt đất. Từng Dực tộc Yêu Vương nhất phi trùng thiên từ trong núi sâu, dẫn theo Bất Hủ Nhật báo hôm nay đi vào các tòa thành trì, cũng không lâu lắm, vô số điểm bán Bất Hủ Nhật báo lưu động bắt đầu xuất hiện ở trong thành.

Về phần Trung Ương Thần Vực, bởi vì Ôn Bình đã hạ lệnh không cho bán Bất Hủ Nhật báo. Cho nên mục đích chủ yếu của những Yêu Thần này chỉ có nơi mà những thế lực lục tinh đóng quân với các chủ thành trong Trung Ương Thần Vực, cộng thêm trung tâm U Quốc, quốc đô.

Khi từng Dực tộc Yêu Thần lướt qua những địa phương này, thành viên của Tẫn Tri Lâu trên lưng bọn họ sẽ lấy một lượng lớn Bất Hủ Nhật báo ra rải từ trên không trung xuống.

Mặc dù không phải là tuyết lớn mùa đông nhưng khi Bất Hủ Nhật báo bay xuống đất thì lại làm cho rất nhiều thế lực lớn trong Trung Ương Thần Vực cảm thấy lưng phát lạnh.

Khi người từ trong quốc đô đi ra bên ngoài với người của hoàng tộc lấy được thì từng người sắc mặt đại biến, cảm thấy giống như tận thế đến.

Bình Luận (0)
Comment