Hệ Thống Siêu Cấp Tông Môn ( Dịch )

Chương 1953 - Chương 1805 - Thiên Bảng Đổi Mới, Chấn Kinh U Quốc

Chương 1805 - Thiên Bảng đổi mới, chấn kinh U Quốc
Chương 1805 - Thiên Bảng đổi mới, chấn kinh U Quốc

"Thiên Vô Tâm, các ngươi bại!" Vô Tẫn Thiên Huyền cố ý cười đắc ý dữ tợn một tiếng, muốn xem thử phản ứng của Thiên Vô Tâm.

Chỉ thấy Thiên Vô Tâm cười không nói.

Trong lòng Vô Tẫn Thiên Huyền hơi hồi hộp một chút.

Chẳng lẽ lại là âm mưu?

"Toàn lực tru sát Thiên Vô Tâm!" Vô Tẫn Thiên Huyền lười nghĩ nữa, lúc này, hắn quay qua hạ lệnh cho hai Yêu Chủ với Hộ Trạch bên cạnh.

"Rõ!"

"Rõ!"

"Rõ!"

Một người hai yêu đáp một tiếng, thế công lại mãnh liệt thêm mấy phần.

Nhưng mà Vô Tẫn Thiên Huyền vẫn phong khinh vân đạm như cũ, hình như cũng không có áp lực gì, thật ra thì nội tâm đã như là mạng nhện, suy nghĩ ngàn vạn.

Hắn tin tưởng Thiên Bảng!

Bởi vì phía sau Bất Hủ Tông có năng lực giết Thiên Hà Sơn, Phó Thiên Tà, vô cùng có khả năng cũng có thực lực giết hai người Thiên Diệu Biến.

Phỏng đoán cẩn thận, có thể thực lực của đối phương cũng mạnh hơn mình. Dù sao nếu như là hắn, cho dù toàn lực cũng không thể nào giết chết hai người đó trong thời gian ngắn được.

"Ai, ta nên ngăn bọn họ lại." Trong lòng Thiên Vô Tâm thầm hối hận, nhưng mà hắn không có vì hai người vẫn lạc mà kinh hoảng.

U Quốc có hắn thì sẽ không vong!

Hai người vẫn lạc, nhiều nhất chỉ để khiến cho đường tu hành sau này của hắn cô đơn một chút, cũng khiến cho kế hoạch trước đây mắc cạn thôi.

Trước kia hắn đã từng huyễn tưởng ba người cùng nhau rời khỏi Triều Thiên Hạp, ra bên ngoài xông xáo.

Cùng lúc đó, ở Thính Vũ Các, nhìn thấy Thiên Vô Tâm lại không chút dao động khi Thiên Diệu Biến và Tử Nguyệt Tháp vẫn lạc, Ôn Bình không khỏi nhíu mày.

Chẳng lẽ mình nghĩ sai.

Quan hệ giữa ba người bọn họ mỏng như giấy?

Hoặc là hắn ẩn giấu tâm tình của mình?

Nghĩ đến đây, Ôn Bình càng có khuynh hướng cái sau, dù sao cùng nhau tu luyện mấy trăm năm. Cho dù là người có bạc tình bạc nghĩa như thế nào thì cũng nên có một chút tình cảm mới đúng. Ở đây cũng không phải tu tiên, làm gì mà có vô tình đại đạo, đại đạo vô tình?

Không suy nghĩ nữa, Ôn Bình tiếp tục nhìn vài mặt Hắc Tường khác.

Nhìn thấy trên Hắc Tường, người của hoàng tộc U Quốc và tầng lớp cấp cao của những đại thế lực đó chấn động và kinh hãi khi hay tin Thiên Diệu Biến, Tử Nguyệt Tháp vẫn lạc, Ôn Bình hài lòng cười một tiếng.

Như vậy mới đúng chứ.

Phản ứng bình thường thì nên như thế này.

Không có việc gì chớ học Thiên Vô Tâm, cáo già, thậm chí ngay cả bạn thân cùng nhau tu luyện mấy trăm năm vẫn lạc cũng có thể làm bộ thờ ơ.

Tiếp tục xem một hồi, Truyền Âm Thạch có động tĩnh.

Ôn Bình vừa kết nối thì giọng Trần Hiết đã vang lên: "Tông chủ, tin tức Thiên Diệu Biến, Tử Nguyệt Tháp bị cường giả tông ta chém giết đã truyền khắp U Quốc. Ngoại trừ Trung Ương Thần Vực ra thì trong hôm nay, chắc chắn mọi người trong thành trì lớn bé trong những đại vực khác đều biết. Trong Trung Ương Thần Vực, thế lực lục tinh với hoàng tộc U Quốc cũng đều biết tin tức này. Phản ứng của bọn họ không giống nhau, nói tóm lại, từ trong khoảnh khắc khi nhìn thấy Bất Hủ Nhật báo, Thiên Bảng trở đi, bọn họ chỉ còn kính sợ với sợ hãi Bất Hủ Tông!"

Càng nói đến phần sau, Trần Hiết càng kích động.

Bởi vì hắn theo Bất Hủ Tông từ Hồ Thiên Địa tới.

Kể từ ngày hắn bước vào Triều Thiên Hạp đến khi tiếp quản Tẫn Tri Lâu được một thời gian rất dài, nằm mơ cũng không dám mơ như thế.

Cũng vài ngày trước, không biết là bành trướng hay là như thế nào, khi hắn nằm mơ mới dám mơ một giấc mơ to gan như thế.

Ôn Bình không có nói tiếp, bởi vì hắn chú ý tới bên cạnh, thân là phong vương, khi châm trà thì Long Dương Vương lại thất thủ làm lật ly trà.

"Tông chủ, xin lỗi, ta... ta quá khẩn trương." Trong lòng Long Dương Vương sợ hãi một cách khó hiểu, bởi vì trước kia hắn chỉ cảm thấy Bất Hủ Tông là đại sơn.

Mạnh mẽ nhưng mà đường phải đi còn rất dài.

Nhưng ai có thể tưởng tượng được Bất Hủ Tông là cả một vùng trời!

Hoàn toàn không cần đi đường.

Bởi vì luôn ở trên trời.

Ôn Bình không để ý đến Long Dương Vương thất thố, hắn hiểu được tâm tình của Long Dương Vương bây giờ, liếc mắt nhìn một cái sau đó nói với Trần Hiết: "Tiếp theo thì xem Tẫn Tri Lâu các ngươi. Lần này Tẫn Tri Lâu có thể thu lợi bao nhiêu thì đều nằm trong một suy nghĩ của lâu chủ Tẫn Tri Lâu ngươi."

"Tông chủ yên tâm, sau ngày mai, ta dám cam đoan sẽ càng ngày càng nhiều thế lực lục tinh gia nhập vào Tẫn Tri Lâu, trong thời gian ngắn khống chế nửa cái U Quốc cũng không có vấn đề!" Trần Hiết thoả thuê, mãn nguyện, đồng thời cực kỳ tự tin nói.

"Ừm."

Ôn Bình không nói thêm gì nữa.

Cắt đứt liên hệ Truyền Âm Thạch, tiếp tục hàn huyên với Long Dương Vương vài câu. Đợi Long Dương Vương rời đi, Ôn Bình tiếp tục luyện hóa Nguyên Ương Chi Lực, xem kịch.

Quốc chủ U Quốc, sao còn chưa có chết.

Cức.

Ngươi mau chết đi chứ.

Một bên khác, sau khi rời khỏi Thính Vũ Các, Long Dương Vương cảm khái vô hạn.

Cảm thán cuộc sống kỳ diệu.

Cảm thán cuộc gặp gỡ của mình.

Về phần thân phận hoàng tộc phong vương U Quốc, bây giờ hắn đã hoàn toàn không lưu luyến nữa. Bởi vì lão tổ hoàng tộc U Quốc phụ hắn trước.

Ngay khi Long Dương Vương định đi dạo ở Bất Hủ Tông thì nhìn thấy một đệ tử đối diện: "Tiểu tử, muốn đến khu ký túc xá thì đi hướng nào?"

"Long Dương Vương điện hạ!" Vị đệ tử này vừa khéo từng tham gia tranh đấu Thất Vực Đăng Thiên Bảng cho nên nhìn một cái là nhận ra Long Dương Vương.

Đang muốn quỳ lạy hành lễ thì Long Dương Vương đưa tay dùng mạch khí nâng hắn, sau đó trầm giọng nói: "Nếu như ngươi muốn quỳ lạy thân phận Long Dương Vương của ta thì không cần nữa. Nhưng nếu quỳ thân phận trưởng lão Bất Hủ Tông của ta thì quỳ lạy một cái ta không chê ít, quỳ lạy hai cái ta không cảm thấy nhiều."

Bình Luận (0)
Comment