Hệ Thống Siêu Cấp Tông Môn ( Dịch )

Chương 1962 - Chương 1814 - Thiên Vô Tâm Cúi Đầu (2)

Chương 1814 - Thiên Vô Tâm cúi đầu (2)
Chương 1814 - Thiên Vô Tâm cúi đầu (2)

"Hi vọng như vậy."

Nạp Lan Mộ Hồng dứt lời, quay người muốn rời khỏi, hoàn toàn không dây dưa dài dòng.

Lần này, Ôn Bình ngây ngẩn cả người.

Đi thật sao?

Vô Tẫn Thiên Huyền cũng ngẩn ra.

Đi như vậy?

Không thừa thắng xông lên?

"Tiền bối..." Vô Tẫn Thiên Huyền còn muốn nói điều gì, kết quả bị Nạp Lan Mộ Hồng ngắt lời.

Nạp Lan Mộ Hồng nói: "Có chuyện gì trở về rồi hãy nói."

Nói xong, trực tiếp cất bước rời khỏi trên không quốc đô U Quốc.

Đến lúc này, trận đại chiến này hạ màn kết thúc.

Kết quả như vậy, Ôn Bình thầm nói đáng tiếc, Nạp Lan Mộ Hồng lại không có trợ mình, không đấu một trận sinh tử với Thiên Vô Tâm.

Giờ phút này, Vô Tẫn Thiên Huyền cũng có tâm thái giống như Ôn Bình, đây là cơ hội hắn dùng hai vị nửa bước Nguyên Ương vẫn lạc đổi lấy.

Cơ hội ngàn năm một thuở.

Cứ rời đi như vậy?

Một nửa lãnh thổ U Quốc có làm được cái gì?

Phá hủy hoàng tộc U Quốc mới là quan trọng nhất!

Nhưng mà Vô Tẫn Thiên Huyền lại không thể không rời đi, bởi vì mặc dù hắn là lâu chủ Già Thiên Lâu, nhưng nếu như Nạp Lan Mộ Hồng đi, hắn cũng không có bản lãnh giữ lại.

"Đi!" Cuối cùng Vô Tẫn Thiên Huyền chỉ có thể không cam lòng dẫn theo Trác Phong Trần với vị Yêu Chủ còn sống rời khỏi trên không quốc đô U Quốc.

Đợi sau khi Vô Tẫn Thiên Huyền rời đi, Thiên Vô Tâm như trút được gánh nặng.

Hắn quay đầu nhìn quốc đô đã hóa thành phế tích, lại liếc mắt nhìn đám người còn sống sót ít ỏi, mặt chậm rãi âm trầm xuống.

Hắn không cam lòng.

Nhưng cũng bất đắc dĩ.

Một bước sai, từng bước sai.

Toàn bộ nguyên nhân của chuyện này đều bắt đầu từ bọn họ ngấp nghé Bất Hủ Tông.

Sao Bất Hủ Tông lại đột nhiên vô thanh vô tức xuất hiện một vị cường giả thực lực nửa bước Nguyên Ương đỉnh tiêm?

Không thể nào!

Toàn bộ Nguyên Ương Chi Lực trong U Quốc đều bị hắn khống chế.

Ở địa giới Già Thiên Lâu thì bị Nạp Lan Mộ Hồng khống chế.

Nếu có người thứ ba tranh đoạt Nguyên Ương Chi Lực, cho dù là hắn hay là Nạp Lan Mộ Hồng đều sẽ biết.

Cùng lúc đó, Ôn Bình tiếc rẻ cảm khái một tiếng: "Xem ra là không có cơ hội thứ hai, Yêu Chủ của Già Thiên Lâu đi theo Vô Tẫn Thiên Huyền rời đi."

Về phần những người khác, Ôn Bình không thèm để ý tới.

Bởi vì giết bọn họ không có tác dụng gì.

Bây giờ bọn họ cũng không thể gây ra uy hiếp gì lớn cho Bất Hủ Tông.

Cho nên đâu cần phải mạo hiểm đi giết bọn họ, từ đó bức cho Thiên Vô Tâm với Nạp Lan Mộ Hồng nhắm mũi thương vào mình và Bất Hủ Tông?

Cảm khái xong, Ôn Bình thông báo cho Vân Liêu khôi phục trật tự tông môn lại như bình thường, chính hắn thì tiếp tục luyện hóa đạo Nguyên Ương Chi Lực đó.

Bởi vì có Thanh Liên Kiếm nên thực lực của hắn bây giờ không kém gì bọn người Diệu Nhật, nhưng vẫn cách cấp bậc của Thiên Vô Tâm với Nạp Lan Mộ Hồng quá xa.

...

Trong không gian Khúc Cảnh.

Vô Tẫn Thiên Huyền đuổi kịp bước chân Nạp Lan Mộ Hồng, nhưng mà hình như là Nạp Lan Mộ Hồng cố ý chờ hắn.

Sau khi đuổi kịp, Vô Tẫn Thiên Huyền vội mở miệng dò hỏi: "Tiền bối, tại sao chúng ta không nhân cơ hội này lấy mạng hoàng tộc U Quốc? Chúng ta đã bỏ ra một cái giá lớn là hai vị nửa bước Nguyên Ương, cứ đi như vậy, thật là đáng tiếc!"

"Thứ nhất, giết Thiên Vô Tâm rất khó, hắn không chết, hoàng tộc U Quốc vẫn còn, thứ hai, nếu như ta và Thiên Vô Tâm đánh đến lưỡng bại câu thương, người chết nhanh nhất không thể nào là ta mà là các ngươi." Nạp Lan Mộ Hồng sắc mặt nghiêm túc mở miệng.

"Chúng ta?"

Vô Tẫn Thiên Huyền có chút không hiểu.

Nạp Lan Mộ Hồng nói: "Bất Hủ Tông nội tình thâm bất khả trắc, bốn vị nửa bước Nguyên Ương mà không có một người nào có thể trốn đi được, như vậy còn chưa đủ đủ nói rõ vấn đề sao? Đối mặt Thiên Vô Tâm, ngươi muốn đi, Thiên Vô Tâm cũng không giữ được ngươi chứ?"

"Chỉ cần không phải không kịp dùng Na Di Thiên Châu, cho dù là ta hay là Trác Phong Trần bọn họ muốn đi thì Thiên Vô Tâm cũng không ngăn được."

"Ngươi có Na Di Thiên Châu, hoàng tộc U Quốc cũng có loại pháp bảo này. Bọn họ muốn đi thì có ai ngăn được? Nhưng Bất Hủ Tông làm được. Bốn người, không một người sống sót. Có thể bọn người Phó Thiên Tà không kịp dùng, nhưng Thiên Diệu Biến cũng không kịp dùng? Thiên Diệu Biến, xếp hạng thứ ba trên Thiên Bảng!"

"Tiền bối, là ta cân nhắc không chu toàn." Vô Tẫn Thiên Huyền chậm rãi tỉnh táo lại, suy nghĩ tỉ mỉ lời Nạp Lan Mộ Hồng nói, càng nghĩ càng sợ.

Hắn chỉ biết là trước mắt là cơ hội tốt để cho hoàng tộc U Quốc một kích trí mạng, nhưng lại không để ý đến cơ hội này là Bất Hủ Tông sáng tạo cho bọn họ.

Bất Hủ Tông sáng tạo cho bọn họ, sao lại không có âm mưu, để cho bọn họ đạt được thắng lợi, trở thành đệ nhất thế lực Triều Thiên Hạp sao?

Nạp Lan Mộ Hồng tiếp tục nói: "Nhiều thì ta không nói, nhớ kỹ, tạm thời đừng có trở mặt với hoàng tộc U Quốc. Một khi ta và Thiên Vô Tâm đánh nhau, rất có thể sẽ là cơ hội cho Bất Hủ Tông xuất thủ. Bất Hủ Tông có thủ đoạn gì, ta không biết, nhưng không thể chủ quan. Thà không làm gì cũng không thể để bị Bất Hủ Tông nắm mũi dẫn đi."

"Ta hiểu rồi!" Vô Tẫn Thiên Huyền gật đầu.

Nạp Lan Mộ Hồng lại nói: "Ta hiểu rõ Thiên Vô Tâm, hắn không phải một người chấp nhận chịu thua. Mối thù Bất Hủ Tông, chắc chắn hắn sẽ nghĩ cách báo. Cho nên chúng ta chỉ cần để hắn đi dò xét Bất Hủ Tông là được, không cần biết kết quả như thế nào, đều có lợi cho Già Thiên Lâu chúng ta. Hơn nữa Tổ Sơn cần nửa bước Nguyên Ương của hoàng tộc U Quốc trấn thủ, trừ phi ngươi muốn tiếp nhận Tổ Sơn, thay bọn họ đi trấn thủ Tổ Sơn, nếu không vĩnh viễn đừng đuổi tận giết tuyệt hoàng tộc U Quốc."

Bình Luận (0)
Comment