Trước đó, Ôn Bình cũng không có truyền âm cho Vân Liêu, thông báo cho người trong tông môn có thể rời khỏi nơi tu luyện hoặc là về tông.
Bởi vì nếu như đại chiến tiếp tục, Thiên Vô Tâm bị thương, chắc chắn hắn sẽ nghĩ cách giải quyết cái phiền toái này sớm.
Giờ phải xem Nạp Lan Mộ Hồng có thể giúp mình hay không.
Cùng lúc đó, Tẫn Tri Lâu, bọn người Trần Hiết lộ ra vẻ mừng như điên, nhất là thần là lâu chủ Tẫn Tri Lâu Trần Hiết. Nội tình U Quốc bị suy yếu, vậy Tẫn Tri Lâu hắn có thể không kiêng nể gì cả mà mở rộng ra.
Tẫn Tri Lâu bao trùm toàn bộ U Quốc, không lâu nữa là có thể thực hiện được. Có lẽ một năm, có lẽ cũng không cần một năm.
Trần Hiết vui mừng nói: "Hai vị hộ quốc Thiên Tướng chết, địa vị thống trị của hoàng tộc U Quốc sẽ trở nên bấp bênh!"
Tư Không Truy Tinh cũng hưng phấn, hắn là Điện Chủ Giám Sát Điện, hắn cũng vui như Trần Hiết.
"Ngươi ta liên thủ, tương lai không lâu, toàn bộ lãnh thổ U Quốc đều sẽ thuộc về Bất Hủ Tông!"
Hai người hưng phấn nói, cũng làm cho những trưởng lão khác trong tông môn hết sức vui vẻ, nhưng mà bọn họ không giống Trần Hiết và Tư Không Truy Tinh.
Bọn họ vui vì tông chủ nhà mình mạnh mẽ, với rốt cục đại sơn đặt ở trên đỉnh đầu bọn họ cũng lung lay sắp đổ, mặc dù còn không có triệt để đổ sụp nhưng đó cũng là chuyện sớm hay muộn.
Tổng kết lại bốn chữ.
Tông chủ vô địch!
Bên cạnh, Long Dương Vương thấy mọi người vui sướng, cũng lộ ra nét mừng.
Giờ phút này, Long Dương Vương mới hiểu được, hóa ra mình hoàn toàn không có tình cảm với với hoàng tộc U Quốc.
Nếu không thì sao hắn có thể vui vẻ như vậy được?
Trước đó trầm mặc, đơn giản là chút lưu luyến cuối cùng đang quấy phá thôi. Bây giờ chút lưu luyến cuối cùng này cũng bị hi vọng được nhen nhóm lên đốt rụi, cho nên hắn mới vô cùng hưng phấn.
Bởi vì người ủng hộ Cức tiếp tục ngồi lên vị trí U Quốc chính là cha hắn Diệu Nhật, với hai vị Yêu Chủ Thiên Tướng này.
Bây giờ hai vị Yêu Chủ Thiên Tướng chết, chỉ bằng một Diệu Nhật, rốt cuộc cũng không ngăn được dã tâm của mình nữa rồi!
Trong lúc bọn họ vui vẻ, Ôn Bình trở lại Thính Vũ Các, bỏ qua rất nhiều chuyện.
Khi hắn trở về Thính Vũ Các quan sát thì hình như chiến đấu cũng đã đi đến hồi cuối.
Nạp Lan Mộ Hồng này nói chỉ xuất một chiêu thì xuất một chiêu thật, vậy mà không có tiếp tục xuất thủ nhắm vào Thiên Vô Tâm bị vụ nổ hủy thiên diệt địa làm cho trở nên chật vật không chịu nổi, Ôn Bình cũng không biết nàng nghĩ như thế nào.
Chút từ bi cuối cùng trong lòng?
Không thể nào.
Nàng ngay cả hủy một tòa thành, hủy diệt ngàn vạn người mà con mắt cũng không nháy lấy một cái, trong lòng sẽ có loại cảm xúc dư thừa này?
"Chuyện khác thường tất có âm mưu!" Ôn Bình lẩm bẩm một câu, sau đó nghe được Thiên Vô Tâm nhận thua.
"Ngươi thắng."
"Một chiêu này của ngươi khiến cho linh thể của ta bị thương cao tới một thành. Thiên Bảng quả nhiên không có sai lầm, ta không bằng ngươi."
Thiên Vô Tâm rất thản nhiên chấp nhận sự thật mình thất bại, phẫn nộ cũng chậm rãi biến mất trên mặt, thay vào đó là một phần lý trí.
Bởi vì nếu như không lý trí, hôm nay chính là tận thế của hoàng tộc U Quốc.
Nghe được câu này, nơi xa, Diệu Nhật còn ôm lấy một chút hi vọng sắc mặt đại biến. Bởi vì đây là kết quả mà hắn nằm mơ cũng mong muốn nhìn thấy.
Nếu như Thiên Vô Tâm nhận thua, vậy nổi nhục của hoàng tộc U Quốc và nợ máu của con mình phải giải quyết như thế nào?
Nhóm có cảm xúc không giống vậy là bọn người Vô Tẫn Thiên Huyền, khi bọn họ nhìn thấy Thiên Vô Tâm chật vật và cúi đầu thì vui mừng quá đỗi.
Bọn họ như đã thấy được ánh rạng đông thắng lợi, và tương lai của Già Thiên Lâu.
Nhưng mà bọn họ vẫn giữ được lý trí, không có lập tức giết đi qua, thừa thắng xông lên.
Dù sao Thiên Vô Tâm chỉ thua một chiêu thôi, lực lượng chân chính của hắn cũng không có bị suy yếu quá nhiều, trong thời gian ngắn còn không phải bọn họ có thể ứng phó.
Sau đó, Thiên Vô Tâm thấy Nạp Lan Mộ Hồng không nói gì, tiếp tục nói: "Ngươi muốn cái gì, ta đều có thể cho ngươi."
"Ta không muốn cái gì cả."
"Ừm?"
"Lấy ba mươi sợi Nguyên Ương Chi Lực đi."
"Thật chứ?"
Thiên Vô Tâm có chút không thể tin được.
Cũng chỉ cần ba mươi sợi Nguyên Ương Chi Lực?
Vậy lần này Già Thiên Lâu dốc toàn bộ lực lượng ra tay với hoàng tộc U Quốc, ý nghĩa ở đâu?
Nạp Lan Mộ Hồng im lặng nói: "Vậy thì lại thêm một nửa lãnh thổ U Quốc."
Nghe được câu này, Thiên Vô Tâm mới yên tâm, vội vàng gật đầu: "Được! Nhưng ngươi phải cho ta một chút thời gian, ta tạm thời không có nhiều Nguyên Ương Chi Lực như vậy. Hơn nữa ngươi nhất định phải cam đoan trong vòng trăm năm sẽ không ngóc đầu trở lại, nếu không lão phu sẽ đồng quy vu tận với Già Thiên Lâu ngươi."
Nạp Lan Mộ Hồng lạnh giọng đáp lại, sát cơ trong giọng nói đã dần dần tiêu tán, chứng tỏ là không định động thủ nữa thật.
"Cho ngươi một tháng, về phần có thể ngóc đầu trở lại hay không thì sẽ được quyết định bởi hoàng tộc U Quốc các ngươi. Nếu các ngươi không xâm lấn Hắc Vực, giết người của Chiến bộ ta, nếu các ngươi còn chừa lại một chút đường lui, chừa cho Nhất Lạc Thiên một mạng thì chúng ta đâu có đánh vỡ cân bằng?"
Nghe được câu này, Ôn Bình buồn cười.
Bởi vì những chuyện này, không có một chuyện nào là do hoàng tộc U Quốc làm.
Nếu như Thiên Vô Tâm nắm Giám Sát Điện trong tay thì sẽ biết, người làm tất cả những chuyện này là Vụ Kỳ Vương đã chết lâu rồi, giết Nhất Lạc Thiên là Tư Mã Thiên Tuyền.
Đáng tiếc, Giám Sát Điện không nằm trong phạm vi hắn khống chế.
Kết quả là Thiên Vô Tâm chỉ có thể gánh lấy chuyện này: "Ngươi đưa ra tất cả những quyết định này đã vẫn lạc, lão phu cam đoan trong vòng trăm năm sẽ không xuất hiện chuyện như thế này nữa."