Bắc bộ U Quốc.
Loạn Phong Thần Vực.
Một trong số thập đại cự thành, Già Lam Thành.
Khi chiêu bài Tử Khí Các lộ ra trong Già Lam Thành thì nó đã được đăng lên Bất Hủ Nhật báo trước, mọi người biết được Tử Khí Các qua lời truyền miệng trong nháy mắt giống như là củi khô gặp liệt hỏa, bắt đầu tụ tới Tử Khí Các.
Không vì cái gì khác, chỉ vì xem xem khi nào Tử Khí Các mở cửa. Đồng thời cũng vì xếp hàng, bọn họ không phải không biết quy củ của Tử Khí Các.
Hoặc là xếp hàng từ sáng sớm.
Hoặc là dựa vào may mắn.
Dựa vào may mắn?
Vậy biết đến khi nào mới có thể nhận được tư cách mua sắm trong Tử Khí Các.
Cho nên bọn họ mới chạy đến sớm xếp hàng, đến mức cả con đường đều chất đầy người, thậm chí có người định cư lại đây. Mọi người vì chiếm được một vị trí, có thể nói là dốc hết vốn liến.
Dùng tiền.
Một lượng lớn tiền.
Hoặc là dựa vào nắm đấm.
Xếp đầu hàng là một vị nửa bước Thiên Vô Cấm.
Cùng lúc đó, trên biển mây thật dày mà mọi người không để ý đến, có những khuôn mặt quen thuộc, những người này không ai mà không phải là Lục Tuyền Tuyền Qua Thần Tượng thanh danh hiển hách.
Những người này là Lục Tuyền Tuyền Qua Thần Tượng đỉnh tiêm bình thường có tiền cũng không mời được, nhưng hôm nay bọn họ lại tập thể xuất hiện ở Già Lam Thành rời xa Trung Ương Thần Vực này, từng người len lén đứng trong biển mây nhìn chằm chằm cảnh tượng xảy ra trong Tử Khí Các.
Người cầm đầu càng là thần long kiến thủ bất kiến vĩ, nhưng truyền thuyết về hắn lại lan truyền khắp nơi, môn chủ Thiên Tượng Môn —— Vô Niệm Quy Tâm.
Cho dù là những người khác trong Thiên Tượng Môn cũng được, là Lục Tuyền Tuyền Qua Thần Tượng mạnh nhất ngoài U Quốc Vô Niệm Quy Tâm cũng được, giờ phút này, sắc mặt mỗi người đều không giống nhau, nhưng đa số đều là nghiêm túc.
Bên cạnh Vô Niệm Quy Tâm, lão giả tóc trắng ngần lo lắng nói: "Chuyện chúng ta lo lắng nhất vẫn xảy ra. Sau trận chiến này, Tử Khí Các bắt đầu khuếch trương trước nay chưa từng có, chỉ trong mấy ngày đã mở rộng toàn bộ U Quốc."
"Mặc dù tạm thời không có đi vào Trung Ương Thần Vực, không gây nguy hiểm cho Thiên Tượng Môn chúng ta, nhưng mà địa vị của Thiên Tượng Môn chúng ta trong lục đại vực sẽ rớt xuống ngàn trượng. Dần dần, chúng ta sẽ thành Trạch Minh Cung ngày xưa." Lại một vị Lục Tuyền Tuyền Qua Thần Tượng trầm giọng mở miệng.
Một vị Lục Tuyền Tuyền Qua Thần Tượng khác tuổi nhỏ hơn một chút, sắc mặt giận dữ, tức giận nói tiếp: "Môn chủ, chúng ta đã không có đường lui, chỉ có thể chiến một trận. Chỉ cần ngài thắng Tử Nhiên trong quyết đấu tuyền qua, ta cũng không tin Tử Khí Các đó còn có thể không biết xấu hổ mở rộng. Bất Hủ Tông có mạnh thì như thế nào, đã nhúng tay vào giới Tuyền Qua Thần Tượng thì phải tuân thủ quy củ của giới Tuyền Qua Thần Tượng, nếu không thì sẽ trở thành trò cười trong thiên hạ!"
Nói xong, có người lập tức nói tiếp: "Không sai, môn chủ, chỉ cần chiến thắng Tử Nhiên thì chắc chắn có thể ngăn Tử Khí Các mở rộng, chỉ cần tên tuổi đệ nhất Tuyền Qua Thần Tượng U Quốc không mất thì Thiên Tượng Môn vẫn là thiên hạ đệ nhất tông môn Tuyền Qua Thần Tượng!"
Nhưng mà cho dù người bên cạnh nói cái gì thì suy cho cùng thì Vô Niệm Quy Tâm vẫn trầm mặc, ánh mắt đục ngầu nhìn cảnh tượng náo nhiệt trước Tử Khí Các, trong lòng thê lương.
Thật lâu, Vô Niệm Quy Tâm mới chậm rãi mở miệng.
"Thắng?"
"Làm sao thắng?"
"Tuyền Qua Đồ chúng ta chế tạo không cùng một đẳng cấp với Tuyền Qua Đồ, Tuyền Qua Sát Khí của Tử Khí Các."
"Huống hồ thắng thì đã sao."
"Cường giả Bất Hủ Tông ngay cả lão tổ hoàng tộc cũng giết, chẳng lẽ còn sợ một Thiên Tượng Môn nho nhỏ như chúng ta sao?"
Lão giả tóc trắng bên cạnh Vô Niệm Quy Tâm lập tức gấp gáp nói: "Môn chủ, chẳng lẽ ngài muốn từ bỏ? Vậy Thiên Tượng Môn nên làm cái gì."
"Tử Khí Các đã thế không thể đỡ, kết quả quyết đấu tuyền qua đã không quan trọng nữa. Thua, Thiên Tượng Môn mất hết danh dự. Thắng, Bất Hủ Tông trực tiếp diệt toàn tông chúng ta..." Vô Niệm Quy Tâm bỗng quay người, không nhìn Tử Khí Các nữa.
Lão giả tóc trắng vội vàng nói: "Nếu như Bất Hủ Tông dám làm như thế, không sợ người trong thiên hạ..."
Lời còn chưa nói hết thì Vô Niệm Quy Tâm đã ngắt lời hắn: "Có Bất Hủ Nhật Báo, bọn họ muốn chặn miệng người trong thiên hạ như thế nào thì chặn như thế đó. Trở về đi, cái nên nhìn chúng ta cũng nhìn, nhưng mà các ngươi không cần lo lắng, mọi chuyện đã có ta lo.”
Nói xong, Vô Niệm Quy Tâm hóa thành kinh hồng biến mất trong mây, những người còn lại cũng lục tục đuổi theo, tâm tình cực kỳ phức tạp.
Vào đêm.
Trần Hiết phi tốc vọt tới dưới Thính Vũ Các.
Ôn Bình đang luyện hóa Nguyên Ương Chi Lực, thấy Trần Hiết đột nhiên đến thăm, Ôn Bình mở miệng hỏi: "Chuyện gì mà gấp gáp như vậy?"
Trần Hiết nói: "Tông chủ, vừa nhận được tin tức, nửa canh giờ trước, môn chủ Thiên Tượng Môn tuyên bố với bên ngoài là hắn luyện chế Tuyền Qua Khí sải ra sai lầm, hai tay bị nổ hủy! Không thể nào tham dự quyết đấu tuyền qua ngày mai, cho nên kéo dài thời hạn quyết đấu tuyền qua, kéo dài đến ba năm sau, bởi vì hắn muốn hoàn toàn chữa khỏi thương thế ở hai tay thì ít nhất cũng phải cần ba năm!"
Nghe được tin tức này, Ôn Bình yên lặng cười một tiếng.
Trùng hợp như vậy sao?
Sao ta lại không tin được.
"Xem ra hắn sợ, hẳn hai tay không phải nổ nát mà là cố ý phế bỏ." Mặc dù có chút cạn lời nhưng cũng có thể hiểu được.
Trải qua trận chiến mấy ngày trước, Thiên Tượng Môn có tự cao tự đại đến cỡ nào đi nữa thì cũng sẽ không cảm thấy mình có thể chống lại Bất Hủ Tông.
Dù sao chỗ dựa đã bị Bất Hủ Tông đẩy ngã.
Trần Hiết tức giận nói: "Lão già đó không biết xấu hổ như vậy, ngày mai là ngày quyết đấu tuyền qua, hai ngày nay ta tuyên truyền khá nhiều trên Bất Hủ Nhật Báo. Bây giờ từng người trong U Quốc như là củi bị nhóm lửa, đều tràn đầy phấn khởi mà mong chờ trận quyết đấu tuyền qua này."