Nhưng bọn họ có tức giận thì cũng đâu làm được gì đâu?
Bọn họ đều hiểu, đây là Bất Hủ Tông đang tính sổ với bọn họ.
Những Thiên Vô Cấm và thế lực lục tinh của lục đại vực khác có thể tham gia lần đấu giá này thì hết sức hưng phấn, đồng thời cũng may mắn lúc trước không có theo hoàng tộc U Quốc và Thiên Tượng Môn ngây ngốc chống lại Tẫn Tri Lâu và Bất Hủ Nhật Báo.
Cũng trong một ngày này, một vị cường giả Thiên Vô Cấm Trung Cảnh của Loạn Phong Thần Vực, đồng thời cũng là tông chủ một thế lực lục tinh đỉnh tiêm ở Loạn Phong Thần Vực nói một câu khiến cho những thế lực lục tinh ở Trung Ương Thần Vực đó tức đến muốn hộc máu, nhao nhao tuyên bố muốn làm thịt hắn.
"Đám đần của Trung Ương Thần Vực, ánh mắt thật thiển cận. Ngươi đi theo hoàng tộc U Quốc chống lại Bất Hủ Nhật Báo làm gì? Bọn họ là vì quyền lợi, các ngươi bỏ qua lợi ích đi giúp bọn họ là vì cái gì, vì làm chó thì phải biểu hiện tốt một chút?"
Biết câu nói này, Trần Hiết lập tức đưa hắn lên tiêu đề của Bất Hủ Nhật Báo ngày thứ hai.
Ngay đêm hôm đó, vị cường giả Thiên Vô Cấm Trung Cảnh đó lập tức cảm động rối tinh rối mù, dẫn theo tâm phúc gia nhập Tẫn Tri Lâu trong đêm.
Cùng lúc đó, phạm vi mười dặm Vực Chủ Phủ Long Trạch Vực đều bị phong tỏa.
Ba vạn Thần U Quân nghiêm mật trấn giữ.
Kẻ tự tiện xông vào phải chết!
Bởi vì giờ khắc này, bên trong Vực Chủ Phủ, Vực Chủ bảy đại vực Trung Ương Thần Vực, Loạn Phong Thần Vực, Long Trạch Vực, Nam Hàn Vực, Cực Địa Vực, Bi Trạch Vực và Nguyên Dương Vực và tất cả phó Vực Chủ cộng thêm người chủ sự đại bộ phận các phân chi hoàng tộc đều hội tụ ở đây.
Bao gồm cả ba vị cường giả phong vương may mắn sống sót trong trận chiến ở quốc đô.
Mà người tụ tập bọn họ lại đây chính là hoàng tộc phong vương duy nhất còn sống sót —— Long Dương Vương.
Nhưng mà mặc dù Long Dương Vương hô hào tụ tập tất cả mọi người lại đây, không ai dám không đến nhưng tất cả mọi người đến đều có tâm tư riêng.
Bởi vì bây giờ hoàng tộc U Quốc bấp bênh, ngay cả lão tổ hoàng tộc cũng bại dưới tay Nạp Lan Mộ Hồng, còn bị ép cho chắp tay nhường một nửa lãnh thổ U Quốc ra.
Lại thêm mấy ngày nay lão tổ hoàng tộc chậm chạp không có hiện thân, ngay cả ba vị Hộ Quốc Thiên Tướng cũng như biến mất, các thế lực lớn nhao nhao lấy lòng Bất Hủ Tông càng khiến cho bọn họ nản lòng thoái chí, lòng tin dành cho hoàng tộc U Quốc hạ xuống mức thấp nhất.
Hôm nay vừa đến, nhìn thấy chỉ có ba vị phong vương khác phái còn sống sót sau trận chiến ở quốc đô, bọn họ càng thêm nản lòng thoái chí.
Trước đó U Quốc, phong vương khác phái lại thêm hoàng tộc phong vương thì có hơn hai mươi vị, có thể cân sức ngang tài với Già Thiên Lâu.
Mọi người chờ cả buổi nhưng từ đầu đến cuối vẫn không thấy được bóng dáng của Long Dương Vương, nhưng không ai châu đầu ghé tai bàn tán, chỉ trầm mặc ngồi, trên mặt tràn đầy vẻ sầu lo và phiền muộn.
Cũng đúng vào lúc này, một cỗ khí tức đập vào mặt, sau đó là một loạt tiếng bước chân hùng hậu nặng nề như chuông đồng truyền đến.
Mọi người lập tức quay đầu nhìn ra ngoài điện, chỉ thấy một đống Thần U Quân chầm chậm đi đến đại điện Vực Chủ Phủ, người dẫn đầu là một vị nam nhân thân mang Hắc Long Giáp.
Khi tất cả người tập trung nhìn lại, bỗng nhiên nhao nhao đứng dậy, trên mặt đa số mọi người đều lộ vẻ kinh ngạc, sợ hãi lẫn vui mừng.
Chỉ có Trung Ương Thần Vực hơi tốt một chút, cũng không có kinh ngạc chút nào.
"Trấn U Vương!"
"Trấn U Vương điện hạ, hóa ra ngài không sao!"
"Trấn U Vương không sao, đúng là may mắn của U Quốc! Trời phù hộ hoàng tộc U Quốc!"
Gần như tất cả mọi người đều cho là Ti Hải Hiền đã vẫn lạc trong trận chiến ở quốc đô, bây giờ lại có thêm một vị phong vương, hơn nữa còn là yêu nghiệt trung cảnh chém thượng, trái tim đang lạnh lẽo của mọi người không khỏi bình ổn lại một chút.
Nếu như giao ra một nửa lãnh thổ, một nửa lãnh thổ còn lại được bốn vị phong vương tọa trấn, miễn cưỡng có thể chèo chống, không đến nỗi ngay cả những thế lực lục tinh đó cũng không trấn được.
Khi Ti Hải Hiền đi vào trong điện, ngắm nhìn bốn phía một chút, sau đó chậm rãi gỡ mũ Hắc Long Giáp xuống, ánh mắt đảo qua những phó Vực Chủ hiệp trợ cường giả phong vương quản lý Thần U Quân các đại vực, sau đó trầm giọng mở miệng: "Chư vị tới thật nhanh, nếu đều tới đủ, vậy thì đỡ cho bản vương phải tự mình đi bái phỏng từng người."
Nói xong, không riêng mọi người ở đây lộ vẻ nghi hoặc, ngay cả ba vị phong vương khác phái đang ngồi ở ngoài cùng phía bên trái cũng nhíu mày.
Người đầu tiên lên tiếng chính là Trấn Nam Vương!
"Trấn U Vương nói như vậy là có ý gì?"
Ti Hải Hiền nói: "Bây giờ quân đội chỉ còn hai vị phong vương chúng ta may mắn còn sống sót, mà bản vương lại là Trấn U Vương, cho nên bản vương nhất định phải gánh lấy trách nhiệm. Từ hôm nay trở đi, tất cả Thần U Quân trong cảnh nội U Quốc đều phải nghe bản vương điều khiển."
Lời vừa nói ra, không người dám nói tiếp.
Cũng không phải bọn họ không muốn nghe Ti Hải Hiền điều khiển, lúc này có một chủ tâm cốt thì bọn họ cầu còn không được.
Chỉ là Ti Hải Hiền nói như vậy thì chắc chắn sẽ khiến cho hai trong số ba vị phong vương đang ngồi ở bên phía tay trái bất mãn, bởi vì hai vị đó là Trấn Nam Vương và Trấn Tây Vương trong quân đội.
Nhất là Trấn Nam Vương, thực lực của hắn ở trong quân đội cũng gần với Trấn U Vương. Hơn nữa phong vương đã trăm năm, mặc dù địa vị không có lớn như Trấn U Vương Ti Hải Hiền nhưng tư lịch rất sâu, thực lực cũng hơn xa Ti Hải Hiền.
Trước đó bọn họ tự mình trấn thủ lãnh địa của mình thì cũng không có chuyện gì to tát.
Nhưng bây giờ Ti Hải Hiền vừa đến đã muốn tất cả mọi người phải nghe hắn điều khiển, như vậy chẳng phải là đang vả vào mặt Trấn Nam Vương và Trấn Tây Vương hay sao?