Nghe Ôn Bình nói như vậy, Trần Hiết vui mừng, nhưng trong đầu chợt nhớ lại lời Đề Không Yêu Chủ nói khi trước: "Tông chủ, nếu như giết Diệu Nhật, chắc chắn Thiên Vô Tâm sẽ đoán được phía sau Long Dương Vương có Bất Hủ Tông chúng ta. Khi Thiên Vô Tâm không còn gì trong tay thì có thể nào hắn sẽ chó cùng dứt dậu không? Năm đó Tinh Thần Các không thể ngăn cản những kẻ cướp đoạt đó, chúng ta..."
Đối với chuyện này, Ôn Bình không nói thêm gì, chỉ kiên định đáp lại một câu: "Cho nên mới cần gia tốc khống chế U Quốc, càng nhanh càng tốt."
"Thuộc hạ minh bạch, tông chủ! Vậy bây giờ ta sẽ đi chuyển lời cho mấy người Long Dương Vương." Trần Hiết minh ngộ gật đầu.
Khó trách lần này tông chủ sẽ thúc giục bọn họ nhanh hoàn thành nhiệm vụ, khống chế U Quốc, hóa ra phía sau còn có nguyên do khác.
Biết nên làm như thế nào, Trần Hiết lập tức từ biệt, quay đầu truyền âm cho ba người Long Dương Vương đang thấp thỏm chờ đợi trong phòng.
Ba người nghe Trần Hiết thuật lại, sắc mặt đại hỉ, bước chân đi ra ngoài kiên định không ít, bộ bộ sinh phong.
Bởi vì khi Diệu Nhật không còn là phiền phức thì những người khác cũng không được tính là phiền phức, mấy con tôm tép như Trấn Tây Vương mặc dù phải tốn chút thời gian giải quyết nhưng cũng không phải là không thể giải quyết được.
Ra khỏi phòng, dẫn người đi thẳng đến Vực Chủ Phủ, nhưng mà lần này Long Dương Vương không có phô trương như những lần trước mà chỉ dẫn Thiên Vô Cấm theo. Nói theo nghĩa khác thì Thiên Vô Cấm đại biểu cho một thế lực lục tinh.
Hắn muốn để Diệu Nhật xem, bây giờ U Quốc có bao nhiêu người, có bao nhiêu thế lực lớn ủng hộ hắn, hắn dựa vào cái gì không thể làm quốc chủ U Quốc?
Ngay lúc đó, Ôn Bình đang luyện hóa Nguyên Ương Chi Lực bỗng nhiên dừng lại, chậm rãi mở mắt tự lẩm bẩm: "Cho dù bây giờ ta luyện hóa đạo Nguyên Ương Chi Lực này thì cũng sẽ không tăng lên nhiều như trước, huống chi ta không thể lập tức luyện hóa nó."
Tự lẩm bẩm, Ôn Bình cảm thấy nên cam cam đoan Long Dương Vương thuận lợi khống chế U Quốc quan trọng hơn.
Địa bàn cấp thế giới chỉ có thể tới sớm, không thể tới trễ, trễ một hai ngày có thể, nhưng mười năm nửa tháng thì lại không được. Dù sao bây giờ hắn đã biết tình huống của Tổ Sơn, một ngày không thành lập địa bàn cấp thế giới thì vẫn phải cảnh giác Thiên Vô Tâm bị ép đến gấp sau đó chó cùng rứt giậu.
Nhanh chóng rời khỏi Thính Vũ Các, chạy đến Tiên Phủ Viên tìm Ôn mẫu lấy mấy viên dịch dung đan, lại kêu hệ thống che giấu cảnh giới của mình. Làm xong tất cả mọi chuyện, Ôn Bình thay Bất Hủ Thanh Phong Bào, đổi thành một bộ quần áo bình thường đi thẳng đến truyền tống trận.
Oanh
Truyền tống trận mở ra.
Trong khoảnh khắc, Ôn Bình đã rơi xuống một chỗ cách bên ngoài thành trì Vực Chủ Phủ Long Trạch Vực ngàn dặm.
Cho dù là Diệu Nhật hay Thiên Vô Tâm thì cảm giác của bọn họ đều không thể bắt được động tĩnh ở ngoài ngàn dặm, cho nên Ôn Bình xuất hiện cũng không làm kinh động Diệu Nhật. Sở dĩ làm như thế, không phải là Ôn Bình sợ hù đến Diệu Nhật mà là muốn đến xem kịch.
Bởi vì cho dù là Long Dương Vương hay là Ti Hải Hiền, Ôn Bình đều muốn ủy thác trách nhiệm cho bọn họ sau này, nên cần quan sát thì vẫn phải quan sát.
Hôm qua, Ôn Bình mới nghĩ tới chuyện này, trước kia phát triển với tốc độ ánh sáng cho nên không có quan tâm quan sát người trong tông môn của mình, bọn họ có tính cách như thế nào, có ưu điểm và khuyết điểm như thế nào hắn cũng không biết.
Cứ như vậy thì sao có thể tri nhân thiện nhậm? Kiểu gì tông môn cũng sẽ vượt qua giai đoạn phát triển cao tốc, khi hết thảy lắng đọng xuống, chuyện này rất quan trọng.
Ngồi lên phi thuyền, Ôn Bình đi thẳng tới Vực Chủ Phủ Long Trạch Vực, sau đó đi vào một tửu lâu cách Vực Chủ Phủ Long Trạch Vực không xa, ngồi xuống. Cảm giác thì bao trùm cả tòa thành trì, bất kỳ xó xỉnh gì cũng không qua khỏi mắt Ôn Bình.
Đương nhiên.
Mục tiêu chủ yếu chính là Vực Chủ Phủ.
Chỉ trong nháy mắt, cảm giác của Ôn Bình đã bắt được Diệu Nhật trong chính điện Vực Chủ Phủ, còn có hai vị cường giả phong vương mặt mũi tràn đầy nịnh nọt đứng ở hai bên. Hai người này là ai, Ôn Bình không biết, cũng không muốn dùng hệ thống tra xét thân phận của bọn họ, chỉ lẳng lặng nghe.
"Đại Thiên Tướng, ti chức trông ngày trong đêm, cuối cùng cũng đợi được ngài đến. Ngài vừa đến, hoàng tộc U Quốc được cứu rồi." Trên mặt Trấn Tây Vương không chỉ có nịnh nọt mà còn có kính ý và vẻ mừng rỡ nồng đậm.
Trấn Tây Vương mới mở miệng, những cường giả Thiên Vô Cấm khác trong điện cũng đều lần lượt mở miệng, học theo Trấn Tây Vương, thành thật ca ngợi Diệu Nhật, ca tụng tầm quan trọng của Diệu Nhật. Thậm chí còn kích động lệ nóng doanh tròng, giống như phụ thân đã chết đi đột nhiên sống lại.
Không ai nói thêm lời thừa thãi, nhưng trên mặt đều viết một hàng chữ, U Quốc không vương, bọn họ nghe Diệu Nhật như Thiên Lôi sai đâu đánh đó!
Theo thời gian trôi qua, Diệu Nhật dần dần lộ ra vẻ không vui, giận mắng mọi người nhưng cũng không nói bọn họ khen trật: "Đủ rồi, các người bình thường không chịu vùi đầu khổ tu, chỉ biết truy danh trục lợi, bây giờ biết sợ hãi rồi sao?"
Mặc dù bị quở mắng không ai lộ vẻ sợ hãi, cùng lắm chỉ cúi đầu xuống, nhưng trên mặt không có vẻ gì là căng thẳng.
Diệu Nhật đến, vậy quyền nói chuyện tối cao trong hoàng tộc U Quốc không còn là của Long Dương Vương nữa, bọn họ cũng không cần lo lắng hãi hùng.
Ngược lại là Long Dương Vương, hắn nên bàng hoàng.
Bởi vì Diệu Nhật đến thì chắc chắn sẽ duy trì chuẩn mực của hoàng tộc U Quốc, Giám Sát Điện không thể nghe lệnh của Long Dương Vương, về phần Trấn U Vương Ti Hải Hiền, cho dù không thể bị tước đoạt danh hiệu Trấn U Vương thì cũng sẽ không có quyền lực tuyệt đối.