Long Dương Vương sẽ chỉ là Long Dương Vương trước đó, may mắn sống tiếp được, con muốn trở thành quốc chủ thì là chuyện không thể nào!
Sau khi Diệu Nhật tiếp tục quở trách vài câu, hình như cũng lười nói thêm nữa, quay đầu nhìn về phía Trấn Nam Vương đang trầm mặt đứng bên cạnh: "Ngươi không có gì muốn nói sao?"
Trấn Nam Vương cười khổ lắc đầu: "Hồi bẩm Đại Thiên Tướng, ta không lời nào để nói, hôm nay tới gặp ngài cũng chỉ là một lần cuối."
Lời vừa nói ra, không ít người bắt đầu cười trên nỗi đau của người khác.
"Vì sao?" Diệu Nhật vừa mới dứt lời thì Trấn Tây Vương bên cạnh lập tức lòng đầy căm phẫn nói, hoàn toàn không cho Trấn Nam Vương có cơ hội nói chuyện.
Trấn Tây Vương tức giận bất bình nói: "Ti chức và Trấn Nam Vương vì hoàng tộc U Quốc mà chịu phong hiểm nhiều năm, xưa nay không chủ động yêu cầu cái gì, phong hào cũng là quốc chủ ban tặng, thế nhưng hôm nay Long Dương Vương vừa đến thì muốn tước đoạt quân quyền của chúng ta, nếu chỉ như vậy thì cũng thôi đi, hắn còn muốn tước đoạt phong hào của chúng ta!”
Sau đó Trấn Tây Vương lại thêm mắm thêm muối phàn nàn một hồi, khiến cho Diệu Nhật nghe một hồi thì sắc mặt càng thêm khó coi và phẫn nộ.
Phanh!
Diệu Nhật một chưởng vỗ nát nắm tay đầu hổ của ghế vuông, bỗng nhiên đứng dậy, cả giận nói: "Trước đây bản tọa không xem trọng hắn là vì cảm thấy hắn chỉ biết giở thủ đoạn, nhưng lúc đó bản tọa cũng lười nói hắn, bây giờ U Quốc đến thời khắc sinh tử tồn vong, hắn còn gây ra nội đấu, không dám vung đồ đao đến người của Già Thiên Lâu, ngược lại dám bổ người một nhà!"
Trong lúc nói chuyện, uy áp kinh khủng bất tri bất giác quét sạch toàn bộ đại điện, toàn bộ Vực Chủ Phủ, ép tới người người không dám ngẩng đầu.
Phong vương còn đỡ, chỉ không dám ngẩng đầu, mà Thiên Vô Cấm bình thường thì run rẩy dưới uy áp này.
Nhưng trong lòng đa số mọi người đều rất bình tĩnh, thậm chí còn có chút thỏa mãn lần vui mừng, bởi vì Diệu Nhật càng phẫn nộ thì càng có lợi cho bọn họ.
Đột ngột.
Cơn giận và uy áp cuồn cuộn của Diệu Nhật biến mất trong đại điện, khi xuất hiện lại thì đã ở trên bầu trời ngoài năm dặm.
Tuy nhiên đối với tất cả mọi người đang có mặt ở trong đại điện thì 5 dặm chính là gần trong gang tấc, mà nơi mà hắn xuất hiện chính là trước mắt đoàn người của Long Dương Vương.
Cảm nhận được cơn giận cuồn cuộn và uy áp kinh khủng, Long Dương Vương vội vàng dừng lại, mà phía sau, Ti Hải Hiền và Tư Không Truy Tinh sắc mặt ngưng trọng liếc nhau.
Thấy trong mắt Ti Hải Hiền và Tư Không Truy Tinh đều không có ý sợ hãi, vẫn tràn đầy tự tin, Long Dương Vương cũng khí định thần nhàn nghiêng đầu, sau đó quay qua nhìn Diệu Nhật, trầm giọng nói: "Đại Thiên Tướng, bản vương có chỗ nào khiến người không hài lòng?"
"Ngày mai ngươi khởi hành đi Tổ Sơn tu hành, toàn lực xung kích nửa bước Nguyên Ương, bây giờ U Quốc có thêm ngươi cũng không nhiều mà thiếu đi ngươi cũng không ít, cố gắng mạnh lên thì có tương lai hơn chỉ biết dùng thủ đoạn và hãm hại người một nhà." Diệu Nhật dùng giọng điệu không thể nghi ngờ nói.
"Nếu như ta nói không?" Long Dương Vương lạnh lùng phun ra câu nói này, sát ý lăng lệ chợt lóe lên trong mắt.
Sau một khắc, mạch môn cùng chấn động.
Phanh.
Diệu Nhật cũng không nói nhảm trực tiếp mở mạch môn ra, uy áp nửa bước Nguyên Ương còn kinh khủng gấp mười lần lúc nãy lập tức quét qua. Đứng mũi chịu sào chính là Long Dương Vương, đứng trước loại áp lực kinh khủng này, hắn cảm thấy như đang có một đôi tay lớn vô hình đang đè lên người hắn.
Ép tới hắn khó mà hô hấp, cũng ép tới hai mắt hắn biến thành màu đen, càng ép cho rất nhiều Thiên Vô Cấm sau lưng Long Dương Vương đứng cũng đứng không vững.
Theo sau đó, giọng nói lạnh lùng như sương lạnh của Diệu Nhật truyền đến: "Ngươi cảm thấy bản tọa đang thương lượng với ngươi sao? Cho ngươi thêm một cơ hội, tự mình đi Tổ Sơn hoặc bản tọa phong mạch môn ngươi kéo đi Tổ Sơn."
Lời vừa nói ra, thân ở bên trong Vực Chủ Phủ, Trấn Nam Vương cũng được, Trấn Tây Vương cũng được, hoặc là những người vốn không ủng hộ Long Dương Vương cũng được, tất cả đều không ngoại lệ, trên mặt đều hiện ra vẻ đắc ý.
May mắn sống tiếp được thì đã sao?
Ai nói sống đến cuối cùng thì có thể cười đến cuối cùng?
"Còn chưa thượng vị thì đã muốn bài trừ đối lập, cũng giữ tất cả quyền lực của U Quốc vào tay mình, si tâm vọng tưởng!" Trấn Tây Vương khẽ cười một tiếng trào phúng, sau đó liếc mắt nhìn Trấn Nam Vương bên cạnh: "Hóa ra ngươi đã biết Đại Thiên Tướng không thích Long Dương Vương."
Trấn Nam Vương bình tĩnh, lạnh nhạt đáp lại một câu, nói: "Trước đó không biết, nhưng cũng không khó đoán được."
Cùng lúc đó, Ôn Bình đứng từ xa nhìn thấy cảnh này thì trên mặt dần lộ vẻ không vui: "Người không thông minh sống không lâu."
Nói xong.
Oanh.
Truyền tống trận mở ra!
Một đạo bạch quang từ trên trời giáng xuống, từ trong biển mây nhô ra, lấy thế lôi đình nhào tới Diệu Nhật.
Diệu Nhật giật mình, nhưng mà cũng không có ngẩng đầu, vô thức lui về sau, trong nháy mắt đã lui được ba bốn dặm.
Vừa lui về sau, Diệu Nhật vừa ngẩng đầu nhìn về phía bầu trời, không nhìn không sao, vừa nhìn một cái thì tất cả mọi thứ trước mắt đều hoàn thành một màu trắng.
Oanh.
Bạch quang biến mất, Diệu Nhật cũng tan biến trên không Vực Chủ Phủ.
Biến hóa này làm cho tất cả mọi người bất ngờ, biểu cảm của tất cả mọi người đều cứng lại sau khi Diệu Nhật biến mất, hoàn toàn không có ý thức được chuyện gì xảy ra. Mà ba người Long Dương Vương nhìn thấy cảnh này xảy ra thì trên mặt dần xuất hiện một nụ cười tự tin.
Tông môn xuất thủ!
Phanh.
Long Dương Vương mở ra mạch môn trước.
Bên cạnh, Ti Hải Hiền, Tư Không Truy Tinh lập tức tâm lĩnh thần hội lần lượt mở mạch môn ra, sau đó đồng thời lách mình đi vào Vực Chủ Phủ.
"Hai vị, đã chuẩn bị tinh thần để chết chưa?" Long Dương Vương quan sát Vực Chủ Phủ, ánh mắt rơi vào khu vực đất trống nhỏ trước đại điện.
Sắc mặt Trấn Nam Vương, Trấn Tây Vương lộ vẻ tức giận và không cam lòng.