"Nếu sau lưng ngươi có Bất Hủ Tông thế sao lại không chịu nói sớm?" Trấn Nam Vương tức giận mở miệng, bất đắc dĩ hắn cũng chỉ có thể mở mạch môn ra. Hắn biết chuyện đã đến mức không thể vãn hồi, bây giờ phải rời khỏi đại điện trước!
Trấn Tây Vương cũng tức giận căm tức nhìn ba người Long Dương Vương, cảm xúc trên mặt là không cam lòng và phiền muộn: "Mụ nội nó, giở trò đúng không hả? Đi, hôm nay bản vương muốn xem ba người các ngươi có thể giết được hai người chúng ta hay không."
Hai người nói xong, sắc mặt rất nhiều Thiên Vô Cấm trong đại điện sau lưng càng khó coi hơn, đắng chát, hối hận và bất đắc dĩ đan xen trên mặt.
Phía sau là Bất Hủ Tông, tại sao không nói sớm?
Nếu ngươi nói sớm thì ta đã quy hàng rồi!
Bây giờ ta hoàn toàn đẩy mình về phía đối lập của ngươi, ngươi lại nói cho ta thật ra thì sau lưng ngươi là Bất Hủ Tông ủng hộ?
Mọi người đưa mắt nhìn nhau, tràn đầy đắng chát, sau đó chỉ có thể gửi hi vọng vào Trấn Nam Vương và Trấn Tây Vương có thể thắng trận đại chiến này.
Thế nhưng có người nhìn thấy được kết quả: "Thắng hoặc là thua, kết quả đã bày ở đó. Trừ phi lão tổ Thiên Vô Tâm xuất hiện, nếu không thì ai có thể ngăn cản Bất Hủ Tông trợ giúp Long Dương Vương leo lên vị trí quốc chủ?"
Nói xong, trong lòng mọi người lập tức lạnh đi một nửa.
Cho đến khi Ti Hải Hiền lên tiếng mới khiến cho mọi người chú ý đến đại chiến sắp sảy ra ngoài cửa.
Sau đó vô thức lùi về sau.
"Trấn Nam Vương giao cho ta, hai người các ngươi toàn lực trấn sát Trấn Tây Vương, dùng trận chiến này mở ra phần mới của U Quốc!" Chỗ dựa lớn nhất của Ti Hải Hiền, Tuyền Qua Đồ trước ngực bắt đầu vận chuyển, nói xong câu đó thì trực tiếp vọt thẳng tới chỗ Trấn Nam Vương.
Long Dương Vương và Tư Không Truy Tinh cũng vọt thẳng tới chỗ Trấn Tây Vương, đại chiến bộc phát!
Làm xong tất cả mọi chuyện, Ôn Bình ngồi trong tửu lâu lẳng lặng mà nhìn, bất đắc dĩ nhìn đám người xung quanh mìnhthất kinh chạy ra ngoài, mở truyền tống trận ra về tông: "Muốn xem trò hay một chút cũng không được, đúng là số khổ."
Trong nháy mắt khi mở truyền tống trận ra, giọng nói của Ôn Bình cũng từ Thính Vũ Các truyền khắp toàn bộ tông môn, tất cả mọi người trong tông môn mau tránh né.
Toàn bộ tông môn từ trên xuống dưới đã trải qua chuyện này nhiều lần, cho nên lập tức xe nhẹ đường quen trốn vào trong kiến trúc, tìm một chỗ tốt để ngồi, ánh mắt như đói như khát ngắm nhìn hướng truyền tống trận, chuẩn bị xem kịch.
"Bây giờ là ai?" Đang làm đồ ăn, Hoài Diệp cũng không nhịn được ngừng tay, ba chân bốn cẳng rúc vào bên cửa sổ nhìn Xuất Nhiễu Sơn chỗ truyền tống trận.
"Trước khi nhập tông cứ nghĩ là mình sẽ làm được gì đó cho Bất Hủ Tông, sau khi nhập tông mới biết được hóa ra ta là phế vật! Mới vừa rồi ta còn sinh ra ý nghĩ phải nghỉ ngơi một chút? Chỉ mới không ngủ không nghỉ tu luyện bảy ngày thôi!" Vừa từ Niết Bàn Ốc đi ra, Thiên Huyền nghe được giọng nói của tông chủ nhà mình, suýt chút quất mình một bàn tay, quay đầu đâm vào Niết Bàn Ốc tiếp tục tăng thực lực lên.
Cùng lúc đó, Diệu Nhật bị truyền tống trận tiếp dẫn đến Bất Hủ Tông vừa mới thấy rõ hết thảy trước mắt, chuẩn bị sẵn sàng đón địch, tìm kiếm lấy kẻ địch ở chung quanh thì Ôn Bình bỗng nhiên xuất hiện ở sau lưng hắn, Diệu Nhật phát hiện thì trở tay đánh một quyền ra sau lưng.
Ôn Bình không nhúc nhích, chỉ nhẹ nhàng nâng tay dựng lên kiếm ý hộ thuẫn.
Lấy một đóa Lục Diệp Thanh Liên kiếm ý làm trung tâm, một tầng mạch khí, Nguyên Ương Chi Lực và kiếm ý hỗn hợp thành bình chướng màu xanh cản lại một quyền này.
Nhưng lần này không chỉ là cản lại.
Sau một khắc, Thanh Liên Kiếm Ý bành trướng bộc phát.
Oanh.
Vô số Thanh Liên Kiếm Ý từ trong lòng bàn tay bộc phát, trong khoảnh khắc đã xoắn nát nắm đấm Diệu Nhật oanh tới.
Phát hiện được chuyện này, Diệu Nhật quá sợ hãi, lập tức lui lại, nhưng mà cho dù tốc độ lui có nhanh như thế nào đi nữa thì hữu quyền bị Thanh Liên Kiếm Ý tẩy lễ dài đến một cái hô hấp đã bị xoắn nát hoàn toàn, chỉ còn lại một đoạn khuỷu tay đang phun ra máu tươi.
"Còn dám đưa tay nữa không?" Lúc đầu chỉ muốn bức lui Diệu Nhật, nhưng Ôn Bình không nghĩ tới sau khi đột phá nửa bước Nguyên Ương, mặc dù cảnh giới của Thanh Liên Kiếm Ý vẫn là đại thành chi cảnh, vẫn là Lục Diệp Thanh Liên nhưng lực sát thương đã tăng lên không chỉ mấy lần đơn giản như vậy.
Mặc dù linh thể của Diệu Nhật chẳng tốt đẹp gì nhưng vẫn là nhóm đứng đầu Triều Thiên Hạp, nhưng khi bị Thanh Liên Kiếm Ý tẩy lễ ở khoảng cách gần thì linh thể của hắn vẫn bị xoắn nát. Ôn Bình cảm thấy cho dù không dùng Thanh Liên Kiếm thì cũng có thể giết Diệu Nhật.
"Ôn tông chủ, ta có chuyện muốn nói! Ta có chuyện muốn nói!" Diệu Nhật quá sợ hãi, lui về sau, bây giờ hắn cũng biết người trước mặt mình là ai.
Kiếm ý hóa thanh liên, tuyệt chiêu độc môn của tông chủ Bất Hủ Tông, cũng chỉ có một mình tông chủ Bất Hủ Tông có thể tu luyện kiếm ý đến mức có thể chống lại được mạch thuật Thiên cấp thượng phẩm.
Ôn Bình cũng không vội vã động thủ, chỉ lấy Thanh Liên Kiếm ra ngoài, dựng đứng nó trước người, xem như một cây trượng, dựa vào nó lẳng lặng mà nhìn Diệu Nhật.
Ài.
Không có Thanh Liên Kiếm, mặc dù có thể giết nhưng chắc chắn sẽ tốn thời gian.
Thời gian đối với Ôn Bình thì nó chính là thức cực kỳ quý giá.
Ôn Bình lạnh nhạt mở miệng: "Cho ngươi một cơ hội nói chuyện, hi vọng ngươi đừng có nói nhảm."
Diệu Nhật như là bắt được cây cỏ cứu mạng, vội vàng nói: "Ta nguyện gia nhập Bất Hủ Tông, cả đời đều làm người hầu cho ngài... còn nữa... lão tổ U Quốc nguyện hiến nửa lãnh thổ U Quốc cho ngài, chỉ mong có được một cơ hội hòa đàm, chỉ cần ngài gật đầu thì một nửa lãnh thổ U Quốc sẽ là của ngài."
"Nghĩ hay lắm, không chỉ muốn sống mà còn muốn gia nhập Bất Hủ Tông, người thấy có khi nào Bất Hủ Tông ta thu nhiều người hay không?"