"Trong khoảnh khắc khi Trấn Tây Vương nhận thua thì ta đã nghĩ đến." Long Dương Vương mở miệng nói.
Tư Không Truy Tinh nói tiếp: "Ta phát hiện hắn cũng không có kiên trì cho ngươi giết Trấn Tây Vương, lúc đó ta lập tức hiểu được hắn muốn gì."
Ti Hải Hiền trầm mặc.
Long Dương Vương và Tư Không Truy Tinh thì nhìn nhau cười một tiếng.
...
Vực Chủ Phủ Long Trạch Vực.
Nửa ngày thời gian ngắn ngủi này đối với toàn bộ người trong thiên hạ thì có thể nói là một ngày bằng một năm, trong đầu xuất hiện đủ loại ý nghĩ.
Mặc dù kết quả đã sớm bày ở trước mặt nhưng bọn họ vẫn còn ôm chút may mắn trong lòng chờ Trấn Nam Vương thắng lợi.
Không vì cái gì khác.
Chỉ vì đó là hi vọng cuối cùng.
Về phần Đại Thiên Tướng thì sao?
Không ai dám yêu cầu xa vời cái gì.
Đều bị Bất Hủ Tông mang đi, sao có thể còn sống rời khỏi đó được?
Nếu như có thể thì lúc trước mấy người lão tổ Thiên Diệu Biến sẽ không chết ở đó rồi.
Khi thấy ba đạo kinh hồng đập vào mi mắt, trong lòng tất cả mọi người đều xoắn lại, thậm chí còn quên hít thở.
Đợi thấy rõ người tới thì rất nhiều Thiên Vô Cấm đang ôm chút hi vọng cuối cùng trong lòng đều như rơi vào trong hầm băng, ánh mắt cũng không còn ánh sáng nữa. Có người thở dài, cũng có người trầm mặc, còn có người lảo đảo một cái suýt chút đứng không vững.
Mà những cường giả Thiên Vô Cấm kiên quyết chọn đứng về phía Long Dương Vương và gia nhập trận doanh của Tư Không Truy Tinh thì giờ phút này mặt mày đều hớn hở.
Dù sao ai gặp được chuyện vui mà tinh thần không thoải mái chứ!
Trong đó, người hưng phấn nhất chính là những tu sĩ Thiên Vô Cấm kiên quyết đứng về phía trận tuyến của Long Dương Vương, bọn họ trải qua vô số chuyện.
Trước đó đánh giá thấp khiến cho bọn họ cảm thấy tiền đồ ảm đạm, bây giờ giờ khắc này, bọn họ cảm thấy cực kỳ kinh hỉ, giống như là ông trời ban ân.
Cũng may bọn họ kiên trì được.
Cũng may bọn họ không có chọn gia nhập dưới trướng người khác!
Trong lúc bọn họ cảm thấy may mắn thì ba người Long Dương Vương rơi xuống trước đại điện, bên trong đại điện, bên ngoài đại điện là hàng ngàn hàng vạn người tranh nhau chen lấn hội tụ tới, đồng thời cùng kêu lên quỳ xuống, cúi đầu xưng thần. Tất cả mọi người đều hiểu, từ đây về sau, U Quốc do Long Dương Vương làm chủ!
Tư Không Truy Tinh cũng quỳ một chân xuống đất, nhưng câu mà hắn hô to lên lại không giống như tất cả mọi người: "Ti chức Tư Không Truy Tinh, tham kiến quốc chủ!"
Ti Hải Hiền ngầm hiểu, cũng quỳ một chân xuống đất: "Ti Hải Hiền tham kiến quốc chủ!"
Có hai người dẫn đầu, tiếng tôn xưng Long Dương Vương là quốc chủ lập tức như là thủy triều ập tới, trong lúc nhất thời vang tận mây xanh.
Cùng lúc đó, Ôn Bình đang ở bên trong Tẫn Tri Lâu lẳng lặng chờ đợi, thấy cảnh này thì nở một nụ cười hài lòng, pop-up hệ thống cũng lập tức nhảy ra trước mặt.
“Nhiệm vụ chính tuyến, mục tiêu số bốn: Tan rã U Quốc hoặc là thống trị U Quốc.”
“Hoàn thành!”
“Phần thưởng nhiệm vụ: Năm mươi vạn danh vọng, một cơ hội lựa chọn địa bàn cấp thế giới!”
“Nhận được: Năm mươi vạn danh vọng,”
“Nhận được: Cơ hội lựa chọn địa bàn cấp thế giới.”
Giàu.
Phất nhanh!
Năm mươi vạn danh vọng đối với hắn bây giờ thì vẫn là một khoản tiền lớn, dù sao bây giờ mặc dù Tử Khí Các đã được xây dựng lên nhưng lại không có nhiều Tuyền Qua Thần Tượng cho nên tốc độ thu hoạch danh vọng cũng không có tăng thêm được bao nhiêu.
Năm mươi vạn danh vọng, rút thưởng cấp S thì có thể rút năm mươi lần. Cho dù có xui xẻo đến mức nào thì cũng có thể rút ra mười con tám con huyết mạch cấp S.
Hoặc là đi Tử Khí Các tiến hành Thần Thoại Đoán Tạo, một lần một vạn danh vọng, cho dù tốt hay xấu thì ít nhất cũng có thể làm ra năm mươi tấm song đặc thù Tuyền Qua Đồ. Năm mươi tấm song đặc thù đưa vào trong tông môn thì thực lực của tất cả mọi người đều có thể vọt lên một mảng lớn.
Sau phút mừng rỡ ngắn ngủi, Ôn Bình không kịp chờ đợi kêu hệ thống mở ra cơ hội lựa chọn địa bàn cấp thế giới.
"Hệ thống, mở ra cơ hội lựa chọn địa bàn cấp thế giới!"
Nói xong, trước mắt Ôn Bình xuất hiện một tấm bản đồ.
Nhưng tấm bản đồ này không còn là địa đồ tông môn mà là một tấm địa đồ thế giới, toàn bộ Triều Thiên Hạp và Hồ Thiên Địa đều nằm ở trong đó.
Địa đồ bị chia làm hai khu vực khác nhau, vừa khéo chính là U Quốc và Già Thiên Lâu.
Hệ thống mở miệng nói: "Túc chủ có thể lựa chọn một khu vực làm địa bàn của tông môn, hệ thống sẽ cải tạo và thăng cấp nó ở mức độ nào đó."
"Sau khi thăng cấp thì có thể mang đến lợi ích gì cho ta và tông môn?"
Hệ thống lên tiếng trả lời: "Sau khi thăng cấp thì mới biết được."
Nói xong, một cái pop-up lại xuất hiện lần nữa.
“Chú ý: Sau khi lựa chọn địa bàn cấp thế giới thì túc chủ sẽ trở thành giới chủ của thế giới này, cho nên khi lựa chọn địa giới tông môn phải lựa cho kĩ, nếu không thì không thể nào nhận được quyền hạn ở mức lớn nhất, xin hãy thận trọng suy tính, sau khi lựa chọn thì không thể thay đổi!”
"Vậy xem ra ta cũng chỉ có thể lựa chọn U Quốc." Địa giới Già Thiên Lâu vượt ra khỏi khoảng cách của truyền tống trận cho nên Ôn Bình không thể nào chọn nó được.
"Ta chọn khu vực bên trái."
“Xác định?”
"Xác định!"
“Lựa chọn địa bàn cấp thế giới thành công!”
“Đang thăng cấp địa bàn cấp thế giới...”
“Thời gian còn lại: Một trăm giờ.”
“Hệ thống đang đổi mới...”
“Thời gian còn lại: Một trăm giờ.”
Sau khi hắn lựa chọn xong thì Ôn Bình cảm thấy tâm tình của mình hình như không có thay đổi gì, cũng không có xúc động muốn đứng lên hô lớn một tiếng "Ta là giới chủ".
Hắn vẫn là hắn.
Tông chủ Bất Hủ Tông.
Chỉ là hình như bây giờ trách nhiệm mà hắn gánh trên vai lại nhiều thêm một chút nữa.
Sau khi rời khỏi Tẫn Tri Lâu, Ôn Bình trở về Thính Vũ Các, vừa luyện hóa Nguyên Ương Chi Lực vừa chờ một trăm giờ qua đi.