Hệ Thống Siêu Cấp Tông Môn ( Dịch )

Chương 1990 - Chương 1842 - Thưởng: Địa Bàn Cấp Thế Giới

Chương 1842 - Thưởng: Địa bàn cấp thế giới
Chương 1842 - Thưởng: Địa bàn cấp thế giới

Long Dương Vương và Tư Không Truy Tinh thì không cần nói năng rườm rà, người trước vừa mới gia nhập Bất Hủ Tông, thực lực bản thân không được tính là cường giả trong thượng cảnh, Tư Không Truy Tinh hơi tốt hơn một chút, nhưng mà cũng chỉ là tốt hơn một chút chút thôi. Cho dù hai người liên thủ thì cũng chỉ có thể tạm thời chia năm năm với Trấn Nam Vương.

Nếu như không phải ba người chủ động xin đi, đồng thời chính hắn cũng muốn rèn luyện ba người một chút thì chắc chắn hắn sẽ không để cho ba người rời khỏi tông môn.

Dù sao mấy người đều lên Thiên Bảng.

Xếp hạng quá thấp, tông chủ Bất Hủ Tông hắn cũng mất mặt.

Cứ như vậy, Ôn Bình lẳng lặng chờ đợi, đại chiến trên không Vực Chủ Phủ Long Trạch Vực kéo dài ròng rã bảy tám canh giờ. Từ ban ngày đánh tới đêm tối, lại từ đêm tối đánh tới ban ngày, hai người Trấn Nam Vương và Trấn Tây Vương mới có dấu hiệu sắp bại.

Đối mặt Ti Hải Hiền, Trấn Tây Vương đã thương tích đầy mình, thương thế có thể thấy được bạch cốt bên trên linh thể nói ít cũng có bảy tám chỗ, lực lượng linh thể cũng đã bị tiêu hao bảy tám phần, bây giờ chỉ có thể phóng ra một vài mạch thuật Thiên cấp hạ phẩm ứng phó Ti Hải Hiền.

"Ta sai rồi! Ta nhận thua... nhận thua!"

Lại bị Ti Hải Hiền một kích đánh bay lần nữa, đợi Trấn Tây Vương ổn định thân hình lại thì lập tức hất vũ khí trong tay qua một bên.

Thấy thế, Ti Hải Hiền chậm rãi dừng tay, đối với Trấn Tây Vương quả quyết như thế thì hắn cực kỳ khinh thường, lạnh lùng nói: "Biết vậy thì sao lúc trước còn làm như thế?"

"Ban đầu là tuổi nhỏ vô tri, cảm tạ Trấn U Vương ngài đánh cho ta tỉnh ra. Sau này ta nhất định sẽ nghe ba vị như Thiên Lôi sai đâu đánh đó!" Nói xong, trên mặt Trấn Tây Vương tỏ vẻ đã tỉnh ngộ, nói xong thì thở hổn hển.

Nơi xa, tiếng nhục mạ của Trấn Nam Vương cũng vọng đến.

"Phế vật!"

Trấn Tây Vương liếc mắt nhìn Trấn Nam Vương đã dần dần rơi vào hạ phong nơi xa, trợn trắng khinh thường: “Ngươi biết cái gì... còn sống mới quan trọng nhất. Huống chi nơi này không có người khác, ta chỉ muốn sống thì có lỗi gì?"

Bại cục đã định, kiên trì làm gì?

Quỳ ai không mà phải là quỳ?

Ngay lúc Ti Hải Hiền chuẩn bị tiếp tục xông tới giết thì Tư Không Truy Tinh lên tiếng: "Giúp bọn ta giết Trấn Nam Vương thì ngươi vẫn là Trấn Tây Vương!"

"Thật chứ?"

Sắc mặt Trấn Nam Vương cứng lại.

Sắc mặt Ti Hải Hiền cũng cổ quái nhìn về phía Tư Không Truy Tinh, ngừng lại giữa không trung.

Long Dương Vương ra hiệu cho Ti Hải Hiền dừng lại, tiếp tục nói: "Đương nhiên là thật, bản vương có thể bỏ qua chuyện trước đó, nhưng ngươi muốn gia nhập dưới trướng bản vương thì dù sao cũng phải lấy ra chút thành ý chứ? Chỉ dựa vào dăm ba câu thì chưa đủ!"

"Ngài cho ta một khắc đồng hồ!" Trấn Nam Vương tâm niệm vừa động, lấy một trái cây màu xích hồng có mười cái vòng xoáy màu đen từ trong tàng giới ra.

Nếu có Linh Thiện đại sư mạnh mẽ ở đây thì chắc chắn sẽ biết nó là cái gì.

Về phần tên gọi của nó là gì thì không cần lắm lời.

Chỉ cần biết mười cái vòng xoáy màu đen đó đại biểu cho cái gì là được, một cái vòng xoáy màu đen chính là trăm năm, mười cái vòng xoáy đại biểu ngàn năm. Đây là một món thiên tài địa bảo ngàn năm.

Sau khi nuốt vào, Trấn Nam Vương lập tức mở mạch môn ra điên cuồng tiêu hóa thiên tài địa bảo ngàn năm trong cơ thể.

Không ra trăm hơi thở, thương thế trên linh thể bắt đầu khôi phục với tốc độ mà mắt thường cũng có thể thấy được, lực lượng linh thể cũng bắt đầu được bổ sung.

Một khắc đồng hồ sau, lực lượng linh thể đã khôi phục bảy tám phần, không đợi ba người Long Dương Vương mở miệng, hắn đã xông về phía Trấn Nam Vương.

Cùng đồ mạt lộ, đã lòng như tro nguội, Trấn Nam Vương thấy thế thì tức sùi bọt mép, rống giận muốn chém Trấn Tây Vương thành muôn mảnh.

Nhưng đối mặt với bốn người vây công, cho dù Trấn Nam Vương có tức giận như thế nào đi nữa thì cũng không thể nào bộc phát ra lực lượng có thể địch nổi bốn người.

Không ra một khắc đồng hồ, Trấn Nam Vương đã đầu một nơi thân một nẻo. Lúc đầu hắn là có cơ hội trốn nhưng Trấn Tây Vương chuyên môn nhắm vào tay hắn mà chặt, chặt đứt một tay, sau đó cướp lấy tàng giới. Không còn bảo bối có thể giúp hắn chạy trối chết, Trấn Nam Vương chỉ có thể chờ đợi chết.

Đáng nhắc tới chính là một đao cuối cùng vẫn do Trấn Tây Vương đích thân chém.

"Huynh đệ, yên tâm đi thôi, tẩu tẩu ta sẽ chăm sóc." Giải quyết xong Trấn Nam Vương, Trấn Tây Vương quấn lấy ba người Long Dương Vương nịnh nọt cười một tiếng.

Sau đó, Long Dương Vương cũng không có nuốt lời, đồng thời rất tán thưởng vỗ vỗ bả vai Trấn Tây Vương, Trấn Tây Vương cảm động, tại chỗ thề sống chết hiệu trung. Bên cạnh, Tư Không Truy Tinh buồn cười, hóa thành kinh hồng bay tới Vực Chủ Phủ.

Chỉ có Ti Hải Hiền nhìn Trấn Tây Vương, trong mắt vẫn lạnh lẽo, không đợi Trấn Tây Vương hành lễ thì đã hóa thành kinh hồng đuổi theo Tư Không Truy Tinh.

"Loại tiểu nhân này, các ngươi muốn dùng thật?"

"Dùng, tại sao không cần?" Tư Không Truy Tinh nói thẳng.

Ti Hải Hiền im lặng, nói: "Không biết hai người các ngươi nghĩ như thế nào, loại tiểu nhân tham sống sợ chết, lâm trận thì chắc chắn hắn là người đầu tiên phản chiến, hoàn toàn không cần giữ mạng hắn lại!"

"Người khác nhau, các dùng khác nhau. Nếu hắn là một tiểu nhân, vậy thì để hắn đi làm việc của tiểu nhân. Ra trận giết địch, có ngươi và ta không được sao."

Tư Không Truy Tinh vừa dứt lời thì Long Dương Vương cũng chạy tới, nói: "Tư Không Truy Tinh nói không sai, tiểu nhân có cách dùng của tiểu nhân. Bóp tắt giọng điệu phản đối chỉ là bước đầu tiên, tiếp theo chuyện chúng ta cần phải làm là thanh tẩy toàn bộ U Quốc. Chính phủ, quân đội đều phải bị thanh tẩy một lần, nhưng chúng ta không thể nào tự tay đi làm mấy chuyện này cho nên phải có người xấu đi làm thay chúng ta."

Nghe hai người giải thích, Ti Hải Hiền có chút rối: "Hai người các ngươi thương lượng với nhau khi nào? Sao ta không biết gì cả."

Bình Luận (0)
Comment