Hệ Thống Siêu Cấp Tông Môn ( Dịch )

Chương 201 - 【Vip】 Trạm Lịch Lãm Thứ Hai

【VIP】 Trạm Lịch Lãm Thứ Hai 【VIP】 Trạm Lịch Lãm Thứ Hai

Team: Vạn Yên Chi Sào

Dịch: Mịii

Nguồn: Truyenyy.com

----------

Mọi người gật đầu.

Ánh mắt nhao nhao nhìn về phía đỉnh Vân Lam sơn, sau đó đồng loạt bước lên bậc thang thiêu đốt liệt diễm đầu tiên.

Tần Sơn là người thứ nhất cất bước.

Một hơi bước lên năm bậc, thế nhưng đang đi tới, đột nhiên cả người bất động, nước mắt bỗng tuôn ra đầy mặt, từng giọt từng giọt óng ánh từ hốc mắt không tự chủ được trào ra.

Qua một hồi, chợt cười to.

...

Ôn Bình không tiếp tục đợi ở chỗ này, mà xoay người đi lên ngàn tầng thềm đá, sau một bước liền đến đỉnh Vân Lam sơn. Ngàn bậc thềm mở ra chính là một cái phúc lợi, một cái phúc lợi chân chính trên ý nghĩa.

Đồng thời, hắn cũng muốn khiến cho tất cả người Bất Hủ Tông đều có dị mạch.

Dựa theo lời của hệ thống, Bất Hủ Tông sẽ là một siêu cấp tông môn.

Có một đám đệ tử dị mạch Thông Huyền thì mới xứng với cái danh siêu cấp này chứ! Như vậy lúc ra ngoài mới có thể vì Bất Hủ Tông giương danh.

Quan trọng hơn là giữ lại thí luyện của Ngàn bậc thềm cũng chỉ để mốc, mà Ôn Bình hắn thì đang cần tiền trồng cây đây này.

Sau khi lên núi, Ôn Bình mang hạt giống đưa cho Xích Mục, thuận tiện đi mua thêm một ít.

Ngay khi số kim tệ trong túi tiêu không sai biệt lắm, bất chợt, thanh âm hệ thống không mời mà tới.

- Nhiệm vụ tuyên bố!

Vẫn là bốn chữ “tràn trề hạnh phúc” như trước.

- Trạm lịch lãm thứ hai: Cực Cảnh thảo nguyên.

- Thiên địa to lớn, cái mới xuất hiện tầng tầng lớp lớp, mà người tài ba không có khả năng tự động tới cửa. Cho nên Kí chủ phải đi ra ngoài, biết một chút thế gian rộng lớn. Lần lịch lãm này có thể mang theo hai môn nhân, trong khoảng thời gian 20 ngày.

- Mục tiêu nhiệm vụ: Lôi kéo một nhất tinh Tuyền Qua thần tượng gia nhập Bất Hủ Tông.

- Phần thưởng: Mở khóa ngẫu nhiên khu vực kiến tạo. Một lần cơ hội tiến hóa dị mạch Địa Ngục hỏa.

- Đến rồi, đến rồi! - Mỗi một lần có nhiệm vụ, Ôn Bình đều cực kỳ cao hứng.

Quét mắt một lượt phần thưởng, Ôn Bình vội hỏi:

- Hệ thống, cơ hội tiến hóa Địa Ngục hỏa là sao?

Hệ thống đáp:

- Giai đoạn hiện tại, hỏa diễm Kí chủ có thể phóng thích chỉ là Địa ngục hỏa cấp đơn giản nhất, nhiệt độ không cao, chỉ có tác dụng thiêu đốt linh hồn.

Nhiệt độ không cao?

Địa ngục hỏa hiện tại đã có thể lập tức biến Vô cấu chi thể thành một đống tro tàn, nếu như nói nhiệt độ của nó không tính là cao, vậy thì hắn thật sự không còn gì để nói.

Bất quá, nghĩ đến cách nhìn thế giới giữa “đôi ta” bất đồng, Ôn Bình đã tiếp nhận thuyết pháp về “nhiệt độ” của Địa Ngục hỏa.

Hệ thống cũng theo đó giải thích:

- Trong Địa Ngục, hỏa diễm là có phân loại. Địa Ngục hỏa cấp cao có thể thiêu cháy vạn vật, đồng thời có thêm hiệu dụng nghịch thiên.

- Đã hiểu.

Tóm lại, phần thưởng nhiệm vụ lần này rất phong phú.

Hiện tại, ngay cả Linh thể mà Địa Ngục hỏa còn có thể đốt thành tro bụi, hỏa diễm cao cấp hơn khẳng định vô cùng lợi hại.

Chợt, ánh mắt Ôn Bình rơi vào mục tiêu nhiệm vụ. Không nhìn thì thôi, vừa xem liền giật mình.

Nhìn mục tiêu nhiệm vụ, Ôn Bình cảm nhận được hơi thở của “hành”, hơn nữa, lần lịch lãm này có thời gian tăng gấp bội.

Tất cả đều chỉ vì cái gọi là “Lôi kéo một Nhất tinh Tuyền Qua thần tượng”.

Tuyền Qua thần tượng, nghe thì có vẻ sang chảnh, nhưng kỳ thực đó cũng chỉ là thợ thủ công chế tác Tuyền Qua Đồ mà thôi. Bất quá, bởi vì chế tác Tuyền Qua đồ thật sự gian nan, cho nên trong mắt tất cả mọi người, bọn họ là thần (1) tượng.

(1) Chữ “thần” này là trong thần linh, thần kỳ nha chứ vị.

Thợ rèn đúc khí, mà Thần tượng đúc Tuyền Qua Đồ.

Tuy hắn chưa từng gặp Tuyền Qua Thần tượng, nhưng lại biết rất rõ địa vị của bọn họ. Đây chính là đối tượng mà Tam tinh thế lực cái sau nối tiếp cái trước lôi kéo. Đến nay, chưa từng nghe có một vị Tuyền Qua Thần tượng nào gia nhập Nhị tinh thế lực cả.

Sợ là Nhất tinh Tuyền Qua thần tượng đẳng cấp thấp nhất cũng thế.

Bất quá, Ôn Bình cũng không sợ.

- Hệ thống, nếu như nhiệm vụ thất bại, trừng phạt vẫn giống trước đây, cứ như vậy xóa bỏ một cấp kiến trúc đặc thù?

Hệ thống lên tiếng:

- Đúng.

Trong lòng đã nắm chắc, Ôn Bình quay lại Bất Hủ Tông tiếp tục tu hành, đến chạng vạng tối, hắn tập hợp mọi người lại.

Bất quá, sau khi rời khỏi Ngàn bậc thềm, vẻ mặt của đám người Tần Sơn vô cùng cổ quái, cả người có chút uể oải, không ai nói chuyện, tất cả đều ngồi trên ghế, trầm mặt nhìn về một điểm mông lung.

Dương Nhạc Nhạc nhịn không được dùng khuỷu tay đụng đụng Triệu Tinh bên cạnh, hỏi:

- Triệu Tinh, bọn Vân Trưởng Lão làm sao vậy?

- Không biết nữa, Vân Trưởng Lão bọn họ vừa đến đã có thái độ như vậy, đây là lần đầu tiên đấy. Còn có Diệu Âm, nàng cũng là lần đầu nhìn Vân Trưởng Lão bằng ánh mắt ẩn ý đưa tình kiểu đó. - Triệu Tinh đáp.

Lúc này, Dương Nhạc Nhạc liếc mắt nhìn Vân Liêu, cũng với vẻ mặt thập phần lãnh đạm của Diệu Âm, thấp giọng cười, nói:

- Sao ngươi biết Diệu Âm ẩn ý đưa tình với Vân Trưởng Lão?

Triệu Tinh nhịn không được trợn mắt nhìn Dương Nhạc Nhạc:

- Ngươi cho rằng ai cũng ngốc như ngươi?

- Ta… Thì thế nào? - Dương Nhạc Nhạc cười ngượng.

Lúc này, Ôn Bình đi tới, hắn đã sớm nghe được lời của Dương Nhạc Nhạc, liền giải thích:

- Bởi vì thí luyện Ngàn bậc thềm, bọn họ vừa được thể nghiệm thất tình lục dục mà phải mất cả đời người mới có thể thể nghiệm được. Trong hai canh giờ ngắn ngủi này, bọn họ tựa như là một khối bột, bị nhào qua nặn lại nhiều lần. Tâm trí không đủ cường đại thì đương nhiên sẽ có thái độ như vậy.

Dứt lời, Ôn Bình quét mắt nhìn đám người thêm vài lần.

So ra, Vu Mạch đỡ hơn một chút, dù sao hắn cũng là Độc hành hiệp, chuyện gặp qua, nghe qua rất nhiều, vẻ mặt của hắn ngược lại rất hợp với lẽ thường. Nhưng những người khác sau khi trải qua “lễ rửa tội”, đến giờ vẫn duy trì vẻ mặt ngơ ngác.

Dương Nhạc Nhạc giật mình hỏi:

- Tần trưởng lão bọn họ chưa đủ cường đại?

Vu Mạch tiếp lời, giải thích:

- Nhạc Nhạc, kỳ thực thực lực cường đại không có nghĩa là tâm trí sẽ cường đại. Nhưng nếu như muốn trở thành cường giả, tâm trí nhất định phải cường đại. Thí luyện này cuối cùng sẽ mang đến kết quả tốt đẹp, quá trình cũng vừa hay cho chúng ta thêm bài học. Tâm trí không đủ cường đại, lực lượng có mạnh đến mấy cũng sẽ bị giảm bớt đi rất nhiều, tâm trí có thể trực tiếp ảnh hưởng đến một cuộc chiến.

Nghe câu này, Dương Nhạc Nhạc cái hiểu cái không gật gật đầu.

Lúc nói ra mấy lời này, Vu Mạch lập tức ném ánh mắt về phía Ôn Bình, xem như hắn đã hiểu, vì cái gì Ôn Bình lại luôn dùng thái độ thờ ơ, không chút sợ hãi đối mặt với tất cả sóng gió, thậm chí là chưa từng tỏ ra bối rối.

- Được rồi, tập trung hết qua đây. - Ôn Bình không muốn nghe Vu Mạch tiếp tục khoác lác, lớn tiếng hô mọi người. - Trước khi ăn cơm ta có chuyện muốn nối, tối nay ta sẽ rời khỏi Thương Ngô Thành, đại khái 20 ngày. Vẫn như lần trước, mang hai người đi, Nhạc Nhạc, ngươi xoay đũa.

Dương Nhạc Nhạc vừa lấy đũa vừa nói:

- Tông chủ, lần này đi đâu?

- Cực Cảnh thảo nguyên.

- Tông chủ, không cần phải lằng nhằng mất công, ta xung phong nhận việc. Sư đệ, sư muội đều bận tu hành, không thể làm chậm trễ bọn họ được. - Dương Nhạc Nhạc nghe cũng không nghe đi đâu đã xung phong.

- Bỏ đi!

Triệu Tinh giơ tay túm lấy chiếc đũa.

- Vù!

Xoay tay, chiếc đũa cũng theo đó xoay tròn trên bàn.

Người thứ nhất: Tần Mịch.

Người thứ hai: Vu Mạch.

Thấy một màn như vậy, Tần Mịch nhịn không được cười phá lên:

- Haha, là ta, là ta!

Cả người thoáng chốc phủi sạch phiền muộn.

Ôn Bình tiếp tục nói:

- Sau khi dùng cơm thì đi thu thập hành lý, giờ Tý chúng ta xuất phát.

Bình Luận (0)
Comment