Team: Vạn Yên Chi Sào
Dịch: Mịii
Nguồn: Truyenyy.com
----------
- Được a!
Tần Mịch đứng hên, quét mắt nhìn một lượt những đồng môn bên cạnh, không chút nào che giấu đắc ý, mặc dù là như thế, mọi người vẫn nhìn hắn bằng ánh mắt hâm mộ.
Đương nhiên, cái đồng môn này chỉ có một người, đó chính là Dương Nhạc Nhạc.
Từ sau lần từ Hoàng Lê thành trở về, Dương Nhạc Nhạc không ít lần ở trước mặt Tần Mịch “kể chuyện”.
Tần Mịch tuy là thiếu chủ Phi Ngư Đảo, thế nhưng mười mấy năm qua vẫn luôn tu hành, chưa từng có cơ hội rời khỏi Phi Ngư Đảo, chớ nói chi là đến Hoàng Lê thành giương danh. Tương lai cũng không dám nghĩ.
...
Nửa canh giờ sau.
Tất cả mọi người tụ tập trên Nhiễu sơn, Vu Mạch, Tần Mịch cùng chờ xuất phát.
Bất quá hai người chuẩn bị không giống nhau.
Tần Mịch thì khoác trên người Bất Hủ Thanh Phong bào cẩm y hoa lệ.
Còn Vu Mạch lại là một thân thô bố y sam.
Có thể là do thói quen độc hành hiệp, biết rõ y phục đem đến loại địa phương như Cực Cảnh thảo nguyên thì chẳng khác nào chà đạp.
Ôn Bình đứng trên mạn thuyền trước, nói:
- Tần trưởng lão, vẫn như cũ, Bất Hủ Tông hiện tại xin nhờ ngươi.
Tần Sơn gật đầu.
Sau đó, Ôn Bình khẽ quát một tiếng:
- Đi.
Phi chu: Khởi!
Sau khi bay thẳng đứng lên một khoảng cách, phi chu nghiêng một cái, bay vút lên trời, hướng thẳng về phía Cực Cảnh thảo nguyên mà đi, trong chớp mắt đã ở trên tầng mây.
Thấy một màn như vậy, Lâm Khả Vô ngây ra một lúc, kinh ngạc đến mức miệng cũng không khép lại được. Ngón tay vẫn còn chỉ về phía phi chu, ánh mắt thì hướng mọi người xung quanh, nói:
- Sư huynh, cái này… Đây rốt cuộc là vật gì?
Hắn lần đầu tiên chứng kiến nhân tộc dùng phương thức khống chế đại yêu Dực tộc để bay lượn như thế, cũng là lần đầu nghe nói thuyền có thể bay.
Thuyền không phải chỉ có thể đi trên nước sao?
Nhìn tốc độ của cái “phi thuyền” này… Hẳn là chênh lệch không bao nhiêu so với đại yêu Dực tộc Thông Huyền trung cảnh?
Kim Điêu của hắn tuy chỉ mới là Thông Huyền hạ cảnh, nhưng trong Dực tộc đã cũng được xem là có tốc độ nổi bật, có thể so sánh với đại đa số đại yêu Dực tộc Thông Huyền trung cảnh. Cơ mà… Cảm giác cưỡi Kim Điêu so với cái “phi thuyền” kia… Cảm giác hình như Kim Điêu không nhanh cho lắm thì phải.
Lúc này, Dương Nhạc Nhạc bước tới vỗ vỗ bả vai Lâm Khả Vô, vừa cười vừa nói:
- Sư đệ, thứ ngươi không biết còn khá nhiều. Chẳng hạn như phía dưới khu Ký Túc Xá của chúng ta, vật kia…
Lời đến bên miệng được một nửa thì ngưng lại, Dương Nhạc Nhạc chỉ nhếch miệng cười.
Đúng!
Hắn chính là cố ý không nói đấy!
Dùng nửa câu sau trêu ghẹo Lâm Khả Vô.
Thế nhưng Lâm Khả Vô lại không chút nào để ý, cười cười, ngượng ngùng nói:
- Chẳng lẽ so với phi thuyền còn lợi hại hơn?
- Haha.
Dương Nhạc Nhạc bật cười ha hả.
Chợt nói thếm:
- Vừa rồi ta theo tông chủ đi ra ngoài, có tông chủ của một cái nhị tinh tông môn cưỡi đại yêu Dực tộc muốn đuổi theo chúng ta, kết quả là chỉ sau ba cái hô hấp đã không còn kiên trì nổi, bị ném lại phía sau, vô tung vô ảnh.
- Nhanh như vậy?
Lâm Khả Vô kinh hô một tiếng, ánh mặt nhịn không được lần nữa nhìn về phía phi chu biến mất. Hắn thừa nhận, hắn quả thật có chút ham muốn. Mặc dù Cực Cảnh thảo nguyên hắn đã sớm đi đến rất nhiều lần.
- Được rồi, ngươi đã nói mười mấy lần rồi. - Triệu Tinh bên cạnh liếc xéo Dương Nhạc Nhạc một cái, thu hồi ánh mắt hâm mộ, sau đó xoay người rời đi.
Kế đó, tất cả mọi người cũng rời khỏi.
Dương Nhạc Nhạc không chút nào để ý, lại nói tiếp với Lâm Khả Vô:
- Lâm sư đệ có muốn nghe không, ta mở mang kiến thức cho ngươi.
Lâm Khả Vô liền nói:
- Dương sư huynh, dĩ nhiên muốn nghe.
- Đi, thỉnh ta tiến Chiến Cảnh mười lần.
- Chút lòng thành.
...
Phi chu xuyên qua biển mây, không thấy tiên nhân cư.
Dò xét trong mây cũng không có tiên nữ.
Tựa như diều gặp gió, phi chu phóng lên vòm trời mấy ngàn thước, trong chớp mắt, sau lưng chỉ còn trời và đất.
Cực Cảnh thảo nguyên.
Là biên giới Đông Hồ, từ Thương Ngô Thành đi đến đó ít nhất mấy ngàn dặm, cho dù có phi chu cũng phải mất một ngày mới có thể đến.
Kỳ thật, không riêng gì Triệu Tinh có quan hệ tốt với Dương Nhạc Nhạc nghe hắn kể lể mười mấy lần, người mới quen biết không bao lâu như Tần Mịch cũng đã sớm nghe đến đầy tai, hơn nữa, số lần chỉ có hơn chứ không kém.
Thế nhưng lúc đứng ở boong thuyền, hướng mắt nhìn chung quanh một lượt, Tần Mịch vẫn nhịn không được kích động.
Bỗng nhiên, Ôn Bình nhìn thấy một bóng đen phía trước, dần dần, khoảng cách giữa phi chu và bóng đen cũng kéo gần. Chuyện này khiến Ôn Bình cảm thấy có hơi tò mò, bóng đen kia rốt cuộc là thứ gì?
Lúc này, phi đã tăng tốc.
Phá vân thẳng hướng bóng đen vọt tới.
Thấy vậy, Tần Mịch hưng phấn khó kiềm được, liên tiếng hét lên:
- Tông chủ, đuổi theo mau! Vượt qua nó!
Cùng với tiếng hét của hắn, phi chu cũng đến gần thứ kia.
Sau khi đến gần, bóng đen kia mới lộ rõ hình dáng, hiển nhiên là một con dơi.
Làn da đỏ thẫm, móng vuốt tựa ưng trảo, còn có một đôi cánh khi giang rộng ra không nhỏ hơn so với phi chu. Khi cánh vung lên, vậy mà cuốn lấy phong vân, phát ra tiếng rít khổng lồ.
- Đây là Thái Thâm Huyết Bức Vương!
Tần Mịch kinh hô một tiếng, sau đó nhìn Thái Thâm Huyết Bức Vương uy danh lẫm lẫm từ từ lùi về sau.
Giờ khắc này hắn không còn lời nào để nói.
Đương nhiên không phải khiếp sợ đến mức á khẩu mà là thật sự không tìm ra từ ngữ để hình dung thời khắc này.
Đồn rằng, Thái Thâm Huyết Bức Vương đều là Thông Huyền thượng cảnh, là vương giả danh phù kỳ thực của bầu trời đêm. Đây cũng là lý do vì sao ít có đại yêu Dực tộc nào dám phi hành lúc nửa đêm.
Mất nửa ngày, Tần Mịch nhìn Thái Thâm Huyết Bức Vương dần bị bỏ lại phía sau, nhịn không được cảm thán một câu:
- Tông chủ, cái phi chu này nhanh thật!
Vu Mạch cũng nói chen vào:
- Xem ra, tiểu tử Nhạc Nhạc kia không hề nói quá lên! Cảm giác vượt qua đại yêu Dực tộc quả thật là thoải mái khó tả, khó trách tiểu tử kia cứ nhắc đi nhắc lại không dưới mười lần chuyện này.
Giờ phút này, trên lưng Thái Thâm Huyết Bức Vương, trong một tòa lầu được điêu khắc bằng gỗ, một thiếu nữ ngây người nhìn cảnh tượng trước mắt, sau đó kinh hô:
- Gia gia, ngươi xem, đó là thứ gì?
Nàng vừa nói xong, trong lầu các cũng có một lão giả vuốt râu bước tới, híp mắt nhìn phía trước:
- Là thứ gì? Vậy mà so với Thái Thâm Huyết Bức Vương của ta còn có tốc độ nhanh hơn?
Truy!
Đây là mệnh lệnh của hắn đối với Thái Thâm Huyết Bức Vương.
Lúc này đây, đôi cánh thịt của Thái Thâm Huyết Bức Vương đập nhanh hơn, trên nền trời phát ra những âm thanh “đùng đùng”.
Giang cánh, hơn vài dặm, chậm rãi hướng về phía cái “phi thuyền” cổ quái kia.
Trên mạn thuyền, thấy một màn như vậy, Tần Mịch vốn đang vui vẻ liền hướng về phía Ôn Bình hô:
- Tông chủ, Thái Thâm Huyết Bức Vương kia đuổi đến.
- Hử?
Ôn Bình vô thức quay đầu lại, hắn lập tức cho phi chu tăng tốc lên đến tốc độ cao nhất, chậm rãi kéo giãn khoảng cách cùng Thái Thâm Huyết Bức Vương, đồng thời vừa cười vừa nói:
- Lại sắp có một hồi tốc độ cùng kích tình?
Lúc này, lão giả đứng trên Thái Thâm Huyết Bức Vương nhíu chặt mày, nộ quát một tiếng:
- Chưa ăn cơm sao?
Thái Thâm Huyết Bức Vương bị mắng, nghẹn đủ khí, đôi cánh thịt đập đến mức nó sắp không khống chế nổi.
Tốc độ lại lần nữa tăng lên.
Thế nhưng nó đi nhanh, phi chu phía trước cũng đi nhanh, càng lúc càng bỏ xa nó sau lưng.