Hệ Thống Siêu Cấp Tông Môn ( Dịch )

Chương 203 - 【Vip】 "Bới Móc " Trên Cực Cảnh Sơn!

【VIP】 "Bới Móc " Trên Cực Cảnh Sơn! 【VIP】 "Bới Móc " Trên Cực Cảnh Sơn!

Team: Vạn Yên Chi Sào

Dịch: Thiên Huyết

Nguồn: Truyenyy.com

----------

- Oa a!

Tần Mịch nhịn không được, đứng trên boong thuyền thét to một tiếng, chợt thấy Thái Thâm Huyết Bức Vương càng ngày càng xa. Cho đến khi nó hoàn toàn biến mất trong mây, Tần Mịch mới lưu luyến thu hồi ánh mắt.

Vu Mạch cũng không nhịn được cảm thán một câu:

- Độc hành thiên địa mấy chục năm, chưa hề dừng bước, những nơi đi qua, những thứ thấy qua, vậy mà không bằng hôm nay một hai canh giờ ở trên phi chu!

Dù là tâm cảnh có tốt thì lần này cũng không thể không kinh ngạc.

Để một cái Thông Huyền thượng cảnh đại yêu vất vả đuổi theo, loại cảm giác này muốn bao nhiêu thoải mái liền có bấy nhiêu thoải mái.

Hai người hưng phấn không thôi, thật lâu không thể bình tĩnh, Ôn Bình thì đứng lên đầu thuyền, ánh mắt nhìn ra chung quanh.

Ở trên Phi chu chứng kiến Mặt Trời mọc, lại nhìn Mặt Trời lặn.

Khi hào quang màu đỏ rực biến mất từ đầu thuyền, thiên địa biến thành đêm tối, Ôn Bình mở ra hộ tráo ẩn thân.

Bởi vì đã đến Cực Cảnh thảo nguyên.

Cực Cực Cảnh thảo nguyên, đồng cỏ xanh bao la, phóng tầm mắt ra căn bản không nhìn thấy điểm cuối, chỉ thấy quần tinh chậm rãi dâng lên ở địa phương tiếp đó. Trừ tinh không, còn có một đầu hỏa lưu quỷ dị.

Nếu là trên mặt đất, cũng không cảm giác nhiều lắm, bởi vì mỗi một ánh lửa đều cách xa chí ít vài dặm.

Nhưng nhìn từ trên không, thành trì lại giống như cái bánh lớn, khoảng cách xa vài dặm không tính là gì. Khi Ôn Bình cho phi chu hạ thấp đi qua đỉnh đầu chúng mới biết những vật này là gì.

Cái này là bó đuốc!

Vô số bó đuốc hội tụ thành dòng, giống như trăm sông cùng hội tụ một hướng mà đi.

Ôn Bình tìm một chỗ vắng vẻ ngoài thành mà hạ xuống, thừa dịp không có người nhìn thấy, trực tiếp nhảy xuống phi chu.

Đem phi chu thu vào không gian của hệ thống. Ôn Bình cất bước đi tới đường chính. Rõ ràng bên cạnh có Thông Huyền Cảnh đi theo, cũng xem như là có bộ dáng của nhân vật phái đoàn, nhưng mà đi theo dòng người, ba người họ cũng không gây nên chú ý, thỉnh thoảng cũng có thể nhìn thấy một cái Thông Huyền Cảnh đi qua.

Ôn Bình nhịn không được hỏi một người đi đường :

- Bằng hữu, thành này là thành gì, vì sao lại có nhiều người qua lại như vậy?!

- Người từ bên ngoài Đông Hồ tới sao?

Người kia không có chút nào kinh ngạc, chỉ là tò mò hỏi một câu. Ôn Bình trả lời, người kia lại nói tiếp:

- Nếu là kẻ ngoại lai, vậy bây giờ biết cũng không muộn. Đây là Phong Nguyên thành, về phần tại sao có nhiều người như vậy, bởi vì những người này đều ở khắp nơi trong Đông Hồ tới đây xem Thập Tú thí luyện. Thập Tú thí luyện, ngươi hẳn là phải biết a!?

Nói xong, người kia lộ ra nụ cười tự hào.

Theo ý tứ của câu nói này, Thập Tú thí luyện của Đông Hồ tựa hồ rất nổi danh, nổi danh tới mức mà tu sĩ Luyện thể cảnh có thể bảo trì kiêu ngạo một khắc trước mặt Thông Huyền Cảnh.

Ôn Bình cười một tiếng, ôm quyền chắp tay, nói:

- Ừm, đa tạ bằng hữu giúp tra giải thích nghi hoặc!

Hóa ra Thập Tú thí luyện bốn năm mở một lần lại được tổ chức ở đây, khó trách lại có nhiều người như vậy. Hơn nữa, đoạn đường này còn gặp phải đại yêu Thông Huyền thượng cảnh, nên biết, gặp một thượng cảnh so với vào quán uống rượu, giống như là trong rượu ngâm con ruồi vậy.

Có lẽ ví von như vậy có chút hơi quá nhưng sự thật chính là như vậy.

Bất quá, mấy chuyện này cũng không liên quan tới hắn, hắn hiện tại chỉ quan tâm cái Phong Nguyên thành này có Tuyền Qua thần tượng chân chính hay không thôi. Nếu như không có, hắn phải rời đi. Cái gì Thập Tú thí luyện, hắn căn bản không có hứng thú.

Dù là trong tay hắn còn có một cái danh ngạch trực tiếp tham gia Thập Tú thí luyện.

Đi theo dòng người tiến nhập Phong Nguyên thành, Ôn Bình vừa nghe ngóng Phong Nguyên thành có Tuyền Qua thần tượng hay không vừa suy nghĩ cách lôi kéo Tuyền Qua thần tượng, trong lúc lơ đãng lại chạy tới một địa phương cổ quái.

Hắc Thiết thành bảo bên trong có một cái dốc rất cao, so với Phong Nguyên thành cao hơn hai mươi trượng, có thể thấy tràng cảnh bên trong - thành trong thành.

Ngay lúc Ôn Bình muốn quay trở lại, liền nghe được trên thềm đá trên dốc cao truyền tới một tiếng hô lớn:

- Bằng hữu nào muốn đi lên tham quan Cực Cảnh Sơn ta thì xin nhanh chân một chút. Hôm nay, ngày mai, ngày kia, chỉ mở ra ba ngày.

Nghe được câu này, ánh mắt Ôn Bình rơi vào phía trước.

Đây chính là Cực Cảnh Sơn sao?

Nằm ở trên một cái dốc cao trong thành!

Danh tự thế lực của Cực Cảnh Sơn cùng với vị trí địa lí không hề có một chút quan hệ.

Lúc nam nhân trung niên vừa hô hào kia quay người, người ở chung quanh cũng bắt đầu nghị luận lên.

- Cực Cảnh Sơn đây là ăn nhầm cái gì sao?

- Đúng vậy a! Ngay cả tông môn đều cho phép ngoại nhân tham quan?!

- Ngươi dốt quá, hiện tại Phong Nguyên thành cũng không chỉ có mỗi người của Đông Hồ chúng ta, còn có người bên ngoài tới. Cực Cảnh Sơn hẳn là muốn giương oai, để càng nhiều người bên ngoài biết đến mình.

- Vậy chúng ta coi như là đi theo hưởng nhờ nha.

Đám người mừng khấp khởi tụ tập lại với nhau, sau đó hướng phía Cực Cảnh Sơn mà đi, Ôn Bình vốn định bỏ đi, thanh âm hệ thống lại vang lên:

- Ban bố nhiệm vụ phụ: Tham quan Cực Cảnh Sơn.

- Lấy cái tốt của người khác bù đắp cho sở đoản bản thân. Học hỏi sơ hở của người khác, tăng thêm sở trường cho bản thân. Tiến nhập Cực Cảnh Sơn, tìm mười chỗ thiếu sót của Cực Cảnh Sơn.

- Ban thưởng: Hai Thập tú lệnh bài.

...

- Cái này...

Ôn Bình đối với việc hệ thống bất thình lình ban bố nhiệm vụ có chút không hiểu, đáng sợ nhất là khi hỏi hệ thống, nếu thất bại sẽ trừng phạt gì, kết quả trừng phạt là giảm cấp của các loại kiến trúc trong tông môn.

- Không chỉ là có mười cái thiếu sót thôi sao, ta nhất định có thể tìm được.

Ôm trong lòng tín niệm, nhưng chưa đi được xa, Ôn Bình liền nghe được một thanh âm quen thuộc vang lên sau lưng.

- Ôn tông chủ!

Ôn Bình vừa quay đầu lại, nhìn vào đám người.

Thiên Diệp tông thiếu tông chủ - La Mịch.

Sau khi gọi Ôn Bình, hắn lập tức đẩy người bên cạnh ra, có mấy người bị xô đẩy như vậy cũng sinh ra tức giận nhưng khi nhìn thấy La Thiên Diệp sau lưng La Mịch, đành phải nhịn xuống.

La Thiên Diệp cố ý tỏa ra khí tức của Thông Huyền trung cảnh, dọa cho đám người muốn giận mắng đều phải quay người lánh đi.

Một Thông Huyền trung cảnh, không phải ai cũng có thể chọc nổi.

Những người kia sau khi né tránh phụ tử La gia, La Thiên Diệp nháy mắt liền thay đổi sắc mặt, biểu lộ giống như là lật sách vậy, cười với Ôn Bình , nói:

- Dương tông chủ, đã lâu không gặp!

- Đã lâu không gặp!

Ôn Bình cũng lên tiếng đáp lại.

Bất quá đối với việc La Thiên Diệp gọi mình là Dương tông chủ, Ôn Bình có chút không hiểu, bất quá ở trước mặt nhiều người như vậy hắn cũng không tiện hỏi.

Khi dòng người đi lên Cực Cảnh Sơn, La Thiên Diệp mới dám xưng hô tên thật của Ôn Bình:

- Ôn tông chủ, ngươi làm sao lại tới đây? Ngươi bây giờ đang bị Đan Long treo thưởng, lại thêm việc đệ tử Cực Cảnh Sơn bị đệ tử của ngươi đào thải, cái Phong Nguyên thành này không phải nơi để ở lâu!

Nói xong, La Thiên Diệp nhíu chặt lông mày, khuyên Ôn Bình rời đi.

Ôn Bình tự nhiên là lắc đầu, cất bước đi về phía trước :

- Nhìn xem, có gì mà phải sợ?

Bình Luận (0)
Comment