Team: Vạn Yên Chi Sào
Dịch: Thiên Huyết
Nguồn: Truyenyy.com
----------
Nhìn xem biểu hiện của La Thiên Diệp, Ôn Bình liền biết, tin tức Vi Thiên Tuyệt bị hắn giết còn chưa lan đến Hoàng Lê thành. Đối với loại tốc độ lan truyền tin tức này, Ôn Bình không biết nên cao hứng hay là cảm thấy buồn đây.
Rõ ràng là có đại yêu thượng cảnh ngày bay vạn dặm, tốc độ loan tin vậy mà không khác biệt gì thế giới cổ đại trước kia của hắn. Đương nhiên, cũng không thể loại trừ khả năng tin tức chỉ mới truyền tới Hoàng Lê thành, chỉ là chưa kịp truyền tới Cực Cảnh thảo nguyên.
Bất kể là cái trước hay cái sau, Ôn Bình đều cảm thấy không tệ, chí ít có thể khiến cho chuyến đi này của hắn bớt chút phiền toái.
Nếu như hắn biết Cực Cảnh thảo nguyên Phong Nguyên thành là đại bản doanh của Cực Cảnh Sơn, chắc chắn sẽ không tới đây. Chuyện thiếu chủ Cực Cảnh Sơn chết ở Bất Hủ Tông sớm muộn cũng bại lộ, sao phải tới đây cho phiền phức.
Vạn nhất là trong mấy ngày hắn ở đây mà Cực Cảnh Sơn điều tra ra được thì không vui cho lắm đâu.
Mặc dù mang theo Ác Linh Kỵ Sĩ, không sợ Cực Cảnh Sơn, thế nhưng chuyến này của hắn đơn giản chỉ muốn hoàn thành nhiệm vụ mà thôi.
Ôn Bình bước đi, La Thiên Diệp chỉ đành đuổi theo, vẫn như cũ không dám gọi thẳng danh xưng Ôn Bình.
- Dương tông chủ, chờ ta một chút!
Bất quá bởi vì một tiếng la này, không ít người đều đưa mắt nhìn về phía Ôn Bình. Đương nhiên, bọn họ cũng không có nhận ra Ôn Bình là ai, chỉ hơi hiếu kỳ người có thể đi cùng La Thiên Diệp là ai. Tông chủ nhị tinh tông môn mang họ Dương, hình như chưa từng nghe nói qua.
Lúc thấy Ôn Bình bộ dáng còn trẻ tuổi, đám người đều cảm thấy có chút cổ quái, về sau là xem thường lướt qua Ôn Bình.
Bởi vì bộ dạng của Ôn Bình thực sự quá trẻ, căn bản là không có dáng vẻ của một tông chủ.
Theo dòng người dần dần hướng Cực Cảnh Sơn mà đi, Ôn Bình chú ý tới, những người ở đây không có ai thấp hơn Luyện thể thập tam trọng cảnh. Phàm là tu sĩ dưới Luyện thể thập tam trọng, đều bị đệ tử thủ tông đuổi đi.
Ôn Bình cùng Tần Mịch là đi cùng La Thiên Diệp nên không có ai tới đuổi bọn họ.
Cũng không lâu lắm, đi đến Cực Cảnh Sơn.
Đám người được một trưởng lão Thông Huyền Cảnh dẫn đi tham quan một vòng quanh chủ điện, phân điện, đồng thời lão còn thao thao bất tuyệt giới thiệu Cực Cảnh Sơn. Từ tổ sư khai tông rồi đến chưởng môn đời thứ hai, chưởng môn đời thứ ba...
Tóm lại, trăm ngàn năm qua, hơn trăm vị chưởng môn của Cực Cảnh Sơn đều được hắn giới thiệu một lần.
Bất quá, cũng không có người cảm thấy chán.
Người tới đây cũng là nhất tinh thế lực hoặc là thế lực nhị tinh phổ thông, với bọn họ, cố sự của Cực Cảnh Sơn chính là truyền thuyết. Đặc biệt là ngàn năm liên tục xuất hiện hơn bảy mươi vị Thông Huyền trung cảnh, đó chính là truyền kỳ Đông Hồ.
Chỉ là, Ôn Bình lại không có một chút hứng thú, nói với La Thiên Diệp bên cạnh:
- Sao lại dông dài như vậy chứ?
Bây giờ, người trưởng lão kia của Cực Cảnh Sơn cho Ôn Bình một cảm giác như là hướng dẫn viên du lịch, dang tay chỉ, nói cho ngươi xem bên này, nói cho ngươi xem bên kia... Một lát nữa lại chỉ một bên khác, tiếp tục nói...
La Thiên Diệp nghe được câu này, bất đắc dĩ cười một tiếng, hạ thấp giọng nói :
- Dương Tông chủ, rốt cuộc ngươi lên núi là để làm gì? Lời này của ngươi nếu như để bọn họ nghe được thì nguy rồi!
Ở trong nhà người ta nói người ta dông dài, Ôn Bình thật đúng là người đầu tiên đi.
- Liền là đi xem thôi, chỉ là hơi khoe mẽ rồi? Chủ điện rồi phân điện, ai mà không có?!
Nghe được câu này, La Thiên Diệp mỉm cười.
- Ha ha, Dương tông chủ thật đúng là người hào sảng. Không gạt ngươi, thật ra hôm nay chúng ta là tiếp khách, có thể lên núi cũng không tệ rồi. Tựa như liên hoan vậy, nhân vật chính hiện tại đang đứng trước nhất đâu nè!
- Nhân vật chính?
Ôn Bình nhìn lại đoàn người, cảm nhận được một cỗ khí tức không giống bình thường.
La Thiên Diệp tiếp tục nói:
- Kia là người của tam tinh tông môn, về phần là tông môn nào thì không biết được. Tóm lại, tông môn kia thả ra một cái tin tức ở Đông Hồ, muốn hợp tác với một nhị tinh tông môn. Cực Cảnh Sơn nhà ở ven hồ hưởng ánh trăng, cái này mới làm cái trò mời khách tham quan như vậy. Với tam tinh tông môn, ba đại thế lực cự đầu ở Đông Hồ không có cái nào mạnh, không có cái nào yếu, với họ thì tất cả đều yếu, cho nên ai đi trước người đó liền chiếm được xác suất hợp tác rất lớn. Đồng thời, Cực Cảnh Sơn cũng là hướng toàn bộ Đông Hồ thị uy ra khoe khoang, ra vẻ mình mạnh, những thế lực chúng ta sẽ bảo trì kính sợ với Cực Cảnh Sơn.
- Tam tinh tông môn hợp tác với bọn họ, chẳng phải trực tiếp làm hỏng cục diện cân bằng ở Đông Hồ sao?
Loại thế lực nhị tinh cự đầu giống như Cực Cảnh Sơn, khoảng cách ngụy tam tinh, tam tinh thế lực vốn là không xa. Phương nào thu hoạch được thế lực cường đại ủng hộ, liền nhảy lên làm thế lực bá chủ của Đông Hồ rồi.
La Thiên Diệp gật đầu lên tiếng trả lời :
- Đương nhiên!
Ôn Bình hỏi tiếp :
- Vậy người của Tinh Không Sơn và Phi Ngư đảo không tới quấy rối sao?
Nói xong, Ôn Bình vô ý thức xem xét chung quanh vài lần, Tần Mịch nghe được La Thiên Diệp nói như vậy, cũng không nhịn được hướng bốn phía tìm người Phi Ngư đảo. Thật giống như muốn làm chút gì vậy.
Theo Ôn Bình, ý đồ xưng bá của Cực Cảnh Sơn ở Đông Hồ khẳng định rất lớn.
Nhi tử, muốn làm Thông Huyền dị mạch.
Lão tử, muốn mượn lần Thập Tú thí luyện lần này, tới một cái nhà ở ven hồ hưởng ánh trăng.
La Thiên Diệp lên tiếng trả lời :
- Không ai sẽ làm như vậy, mặc kệ nơi này không phải là địa bàn của Cực Cảnh Sơn thì ba đại thế lực cũng sẽ không tự nhiên gây mâu thuẫn, một khi xảy ra xung đột, đối với bên nào cũng không có kết quả tốt, sẽ chỉ đem lại kết quả lưỡng bại câu thương.
Nói đến đây, màn kịch quan trọng cũng tới.
Vị trưởng lão kia của Cực Cảnh Sơn tựa hồ phát giác được có người bắt đầu thấy chán, nói:
- Tông chủ của chúng ta có nói, đã là người Đông Hồ, hơn nữa còn có tiền bối của Minh Kính Hồ ở đây, vậy khu tu luyện cũng có thể để cho mọi người xem.
Tất cả mọi người vui mừng, sau đó thuận theo trưởng lão Cực Cảnh Sơn mà đi.
Không đến một hồi, đám người liền đi đến tới bên ngoài một cái đình viện.
Đình viện rất lớn, giống như là một cái quảng trường lớn vậy, đoán chừng là ném một vạn người vào đó cũng không có cảm giác chật chội.
Trong đình viện còn có nhiều thiết nhân đen nhánh rất dễ thấy.
Vị trưởng lão kia chỉ vào trong đình viện nói:
- Nơi này là khu tu luyện dành cho ngoại môn đệ tử - Thiết Nhân đình. Những thiết nhân này cao hơn nửa thước. Mặc dù là vũ khí sắt, thế nhưng cũng là do thợ khéo chế tạo, sử dụng vật liệu cũng đều là mặc thiết bên dưới Đông Hồ, có tính linh động rất cao. Ngoại môn đệ tử tu luyện ở đây có thể rèn luyện nhục thể, tăng cường kháng kích đả lực, lại có thể rèn luyện tốc độ phản ứng.
Dứt tiếng, trong đám người bộc phát ra thanh âm nghị luận.
- Không sai, so với việc hai tên đệ tử đơn thuần đối kháng còn hữu hiệu hơn nhiều.
- Cực Cảnh Sơn quả thật có tiền, vậy mà dùng mặc thiết chế tạo một ngàn thiết nhân. Mặc thiết mỗi năm cũng chỉ sản xuất ra được không quá vạn cân. Số thiết nhân này phải có bao nhiêu cân a?
- Không hổ là tông môn lắng đọng ngàn năm, vì đệ tử ngoại môn mà làm ra thứ lớn như vậy!
...
Nương theo tiếng bàn luận của bọn họ, trưởng lão Cực Cảnh Sơn khẽ cười mỉm, tiếp tục nói:
- Không chỉ như thế, chúng ta còn cung cấp cho đệ tử dược thang, dược thiện. Dược thang cho đệ tử ngâm tắm, không cần hai canh giờ, thân thể mệt mỏi sẽ khôi phục khỏe mạnh như lúc đầu.
Nếu như ngươi thụ thương trong Thiết Nhân đình này, còn có dược thiện, cam đoan để ngươi khỏi hẳn sau một đêm, ngày thứ hai sẽ hoàn toàn khôi phục.