Team: Vạn Yên Chi Sào
Dịch: Mịii
Nguồn: Truyenyy.com
----------
Một câu vừa ra.
Kinh sợ tứ phương.
Dược thang kỳ thực có giá trị khá tốt, có thể giúp một tu sĩ Luyện thể khôi phục tinh lực trong vòng hai canh giờ, muốn ngâm một bồn như thế cũng tốn ít nhất trăm kim, thậm chí mấy trăm kim nữa kìa. Đối với một đệ tử mà nói, có lẽ không nhiều lắm, nhưng nếu như mỗi ngày đều như vậy, cộng thêm Cực Cảnh Sơn có mấy ngàn tên đệ tử ngoại môn, vậy thì phần chi tiêu này so ra rất khủng bố.
Giá trị của dược thiện thì không cần phải nói, trong lòng mọi người đều biết rõ. Đương nhiên, bọn họ không tin đệ tử Cực Cảnh Sơn mỗi ngày đều có thể phục dụng dược thiện, nếu có cũng chỉ là một số để tử ưu tú, thế nhưng chỉ vậy thôi đã đủ khoa trương lắm rồi.
Mọi người nhịn không được nghị luận.
- Nhị tinh tông môn cự đầu phú như vậy sao?
- Đãi ngộ bực này hơn xa đệ tử tông môn chúng ta.
- Thiết nhân rèn luyện, dược thang khôi phục tinh lực, dược thiện hậu thuẫn, nếu kiên trì tu hành như vậy trong vòng một năm, tốc độ tu hành hắn là vượt xa tu sĩ Luyện thể có cùng tư chất? Khó trách tu sĩ Luyện thể của Cực Cảnh Sơn có cảnh giới cao như vậy.
Nghe được những lời này, nụ cười trên môi trưởng lão Cực Cảnh Sơn càng nở rộ.
Thế nhưng mà đứng lúc này, một âm thanh cực kỳ không hài hòa, vô cùng chói tai lại đột ngột vang lên trong đám người.
Thanh âm không lớn, vừa vặn đủ cho mọi người nghe.
- Tu sĩ Luyện thể tu hành kiểu đó chẳng phải đều phế hết sao?
Đúng, chính nó!
Người nói ra câu này chính là Ôn Bình.
Ôn Bình vẫn còn đang mừng thầm vì tìm được khiếm khuyết thứ nhất của Cực Cảnh Sơn nên không phát giác được ánh mắt mọi người đang đổ dồn về phía mình. Thấy thế, La Thiên Diệp vội vàng hướng về phía quần chúng cười cười xấu hổ.
- Dương tông chủ, chớ nói nhiều.
Trong lòng La Tông Hiền cảm thấy rất bất đắc dĩ, có cảm giác cứ như thấy Ôn Bình lúc ở trên đài vậy đó.
Khi đó Ôn Bình là tông chủ vô tinh tông môn duy nhất ngồi hàng đầu tiên, cuối cùng may mắn là không có chuyện gì xảy ra. Hiện tại, trước mặt nhiều người như vậy, hắn lại mở miệng nói tu sĩ Luyện thể của Cực Cảnh Sơn đều phế, cái này...
- Không, cứ để cho hắn nói. Bất tri sở vị.
Trưởng lão Cực Cảnh Sơn lạnh lùng lên tiếng, hung hăng trừng mắt nhìn Ôn Bình. Đương nhiên, câu “Cứ để hắn nói” cũng không phải thật sự đang khuyến khích Ôn Bình nói, chỉ là đang làm ra vẻ mà thôi, xem như nửa đe dọa.
Ở thời điểm này, cho dù là người không thức thời đến mấy cũng sẽ vội vàng tạ lỗi, căn bản không dám nói thêm một chữ.
Nhưng Ôn Bình lại một bộ không sao cả, ngay ngay thẳng thẳng lên tiếng:
- Đáng tiếc, bỏ ra nhiều kim tệ như vậy chỉ để bồi dưỡng ra một đống phế vật.
Nghe được những lời này, người chung quanh nhao ném ánh mắt lạnh nhạt về phía hắn, thầm mắng kẻ này vô lễ.
Nhất là khi thấy Ôn Bình còn trẻ tuổi, vô thức nghĩ rằng hắn là thiếu chủ của một cái thế lực nào đó. Bởi vì chỉ có loại thiếu chủ đã quen diễu võ giương oai mới dám không coi ai ra đứng trên Cực Cảnh Sơn nói người Cực Cảnh Sơn không phải.
Nhưng đối với Ôn Bình mà nói, hắn không phải là kẻ nhặt xương trong trứng (1).
(1) Tục ngữ, ý nghĩa đại loại là cố tình gây sự.
Chỗ đầu tiên trong mười chỗ khiếm khuyết.
Dùng dược vật giúp tu sĩ Luyện thể khôi phục thể lực chính là nét bút hỏng lớn nhất. Ai cũng biết tu sĩ Luyện thể truy cầu là thân thể cực hạn, là một quá trình lột xác, không chỉ ở lực lượng, tốc độ, năng lực kháng đòn mà còn ở nhiều phương diện khác của cơ thế.
Luôn dựa vào dược thang để khôi phục thể lực sẽ làm thân thể trở nên lười biếng, dần dần bỏ qua khả năng tự khôi phục tinh lực tu hành.
Dựa theo những gì Ôn Bình thấy, Cực Cảnh Sơn làm vậy quả cũng có chút thành quả, thế nhưng lại gián tiếp hại đám tu sĩ kia.
Giờ phút này, trưởng lão Cực Cảnh Sơn đã sắp nhịn không nổi nữa, xụ mặt, ném ánh mắt lạnh lẽo về phía Ôn Bình, đồng thời, nắm đấm trong tay nắm chặt. La Thiên Diệp chỉ có thể giúp đỡ hòa giải.
- Hoa trưởng lão, vị bằng hữu này của ta hơi quá chén.
Một cái Thông Huyền trung cảnh lên tiếng, hiển nhiên ai cũng muốn cho hắn chút mặt mũi. Trưởng lão Cực Cảnh Sơn chỉ phải lần nữa nặn ra nụ cười, cũng là vì không muốn làm trò cười trước mặt người của tam tinh tông môn.
Hắn vừa quay đi, La Thiên Diệp lập tức hướng Ôn Bình, thấp giọng nói:
- Dương tông chủ, ngươi làm gì vậy hả?
- Bồi dưỡng đệ tử không chỉ nhìn ở hiện tại. Giờ hắn có được thiên đại thành tựu, làm nở mặt tông môn thì thế nào? Chẳng qua chỉ là đổi một phương thức bước vào con đường thất bại mà thôi.
Ôn Bình không chút do dự lên tiếng.
La Thiên Diệp bất đắc dĩ cười cười, hắn biết rõ, tông môn của Ôn Bình có một Luyện thể thất trọng mười lăm tuổi, lại còn là Vô cấu chi thể. Bản thân cũng là một cái Luyện thể có thể xưng yêu nghiệt.
Theo đạo dạy dỗ đệ tử, hắn bội phục Ôn Bình có cách đặc biệt.
Có lẽ người này trời sinh chính là tông chủ.
Bất quá, hắn không rõ vì sao Ôn Bình lại phải nói như vậy, chẳng lẽ thiết nhân đình tồn tại lại dạy hư đệ tử?
Ôn Bình tự nhiên cũng nhìn ra thắc mắc của La Thiên Diệp, hắn tiếp tục giải thích:
- Với tư cách là một tu sĩ Luyện thể, tu luyện không riêng gì lực lượng, tốc độ, năng lực kháng đòn, mà là tất cả. Tỷ như dùng dược thang, nó có thể giúp người khôi phục tinh lực, tự nhiên sẽ khiến thân thể quên đi năng lực tự khôi phục. Lâu dài, thân thể càng ngày càng phụ thuộc vào dược thang, ngược lại phá hủy thứ vốn dĩ cảnh giới Luyện thể phải tu hành.
Điểm này, Ôn Bình đã sớm cân nhắc.
Cho nên từ sau chuyện của Dương Nhạc Nhạc, hắn không còn bán Xì gà sinh mệnh nữa, tất cả đều giữ lại tự mình dùng.
Số còn lại đưa cho Vu Mạch, giúp hắn giải độc.
Mục đích của hắn là muốn mấy tên đệ tử nhà mình không ỷ lại vào Xì gà sinh mệnh.
Trưởng lão Cực Cảnh Sơn vốn tưởng rằng Ôn Bình sẽ im miệng, không ngờ là hắn thậm chí còn mở miệng nói tiếp, cơn giận này sắp nén hết nổi rồi, liền lạnh giọng hỏi:
- Bằng hứu, ngươi cố ý đến khiêu khích Cực Cảnh Sơn chúng ta?
Ôn Bình dời ánh mắt, rời xuống trên người đại diện của tam tinh tông môn, sau đó là người Cực Cảnh Sơn, nói:
- Hoa trưởng lão, mang chúng ta đi xem những thứ khác đi. Cái Thiết nhân đình này thật sự một chút thú vị cũng không có.
- Ngươi!
Hoa trưởng lão bước lên phía trước vài bước.
Hắn đã cho Ôn Bình đủ mặt mũi, không nghĩ tới tên đó lại nhiều lần lặp đi lặp lại khiêu khích Cực Cảnh Sơn.
Lúc này đây, hắn bước tới gần.
La Thiên Diệp vội vàng ngăn lại:
- Hoa trưởng lão, ngươi đừng nóng giận, vị bằng hữu này của ta là lần đầu tiên thấy cảnh tượng như vậy. Kỳ thật hắn cũng chỉ đến từ một cái vô tinh tông môn nhỏ bé mà thôi, cho nên mới đưa ra phê bình như vậy với Thiết nhân đình.
Nghe mấy lời của La Thiên Diệp, trưởng lão Cực Cảnh Sơn chỉ có thể đáp:
- Đã như vậy thì đi một vòng quanh đây, sau đó chúng ta liền tiến vào nội môn! Trái lại, lão phu muốn nhìn một chút, bằng hữu của ngài còn có thể nói được đến đâu.
Bằng hữu của Thông Huyền trung cảnh nhất định sẽ không kém, điểm này trong mắt Hoa trưởng lão là chuyện hiển nhiên.
Thế nhưng không đi dạo còn may, đi hết một vòng, từ đầu đến cuối chỉ lấy được một câu:
- Còn gì nữa không?
Câu này ai cũng nghe thấy, đúng là bằng hữu của La Thiên Diệp không hề có một chút hứng thú nào với tu luyện tràng của Cực Cảnh Sơn.
Hoa trưởng lão liếc mắt nhìn hai đại diện của Tam tinh tông môn, thấy bọn họ cũng không có chút hứng thú, lúc này đành cắn răng nói:
- Đã như vậy, xin mời các vị bằng hữu di giá đến nội môn.