Bây giờ hắn biết rất rõ là không thể giết lùi Già Thiên Lâu, cũng không thắng nổi, thậm chí sáng sớm ngày mai bọn họ sẽ ngóc đầu trở lại, bởi vì mấy ngày qua mặc dù không thấy cường giả cấp bộ của Già Thiên Lâu xuất thủ nhưng bọn họ đều ở hậu phương.
Cùng lúc đó, ở trong đại doanh hậu phương Bi Trạch Vực, mấy cường giả cấp bộ nghe được tin tức xấu liên tiếp báo về thì lập tức đập bàn đứng dậy.
"Đến hay lắm!"
"Còn dám tới, đúng là muốn chết!"
"Ti Hải Hiền, ngươi nghĩ ngươi ngon lắm sao? Ta cũng không tin ngươi mới vào thượng cảnh mà thật sự mạnh như vậy!"
Ba vị cường giả cấp bộ nhìn nhau một chút, đứng dậy cất bước rời khỏi đại doanh, những cường giả cấp bộ khác hai mặt nhìn nhau vài lần, sau đó lại có người chuẩn bị đứng dậy, hình như muốn đi theo bước chân ba người đến tiền tuyến trợ giúp.
Nhưng mà lại bị một vị lão ẩu ngăn lại.
Khi ba người chân trước vừa rời khỏi đại trướng thì lão ẩu đã mặt âm trầm chậm rãi mở miệng nói: "Các vị không cần động, ba người Trần Thiên Hà là được. Nếu như quốc chủ Tuyên Quốc tham chiến, các ngươi đi trợ giúp cũng không muộn."
"Đúng, tất cả ngồi xuống đi, ba người Trần Thiên Hà là đủ. Việc cấp bách trước mắt của chúng ta là công bố những thứ mà mọi người điều tra được, chỉ cần một ngày vẫn chưa tra được người sử dụng cỗ lực lượng thần bí đó là ai thì đó vẫn là một tai hoạ ngầm với chúng ta. Cũng không thể để những thượng cảnh đó cứ trốn tránh mãi chứ?" Lại một người mở miệng.
Sau khi tất cả mọi người trong trướng vào chỗ, lão ẩu nói tiếp: "Lão thân không có tra được cái gì nhưng có thể khẳng định người đó tám chín phần mười là người của Bất Hủ Tông, nếu không trên Thiên Bảng không thể nào không có một chút manh mối nào."
"Thiên Bảng do bọn họ sáng tạo, cho nên người đó không có lên bảng thì chắc chắn là do Bất Hủ Tông cố ý." Lại một vị cường giả cấp bộ mở miệng, hơn nữa biểu cảm cực kì nghiêm túc: "Các vị ngồi vững vàng, ta tra được cũng không ít. Tằng Kỳ, Nguyệt Long, hai người ở chiến trường khác nhau, cách nhau mấy vạn dặm, nhưng lại đều bị hạ độc thủ. Người đó có bệnh? Bôn ba mấy vạn dặm, chỉ vì giết hai người?"
Lão ẩu nhíu lông mày, tức giận nói: "Có chuyện cứ việc nói thẳng, ấp úng làm gì, lão thân ghét nhất loại người như ngươi."
Người đó vốn định chờ một lát nhưng bị mắng nên chỉ có thể tiếp tục nói ra: "Đó là bởi vì lúc trước Tằng Kỳ và Nguyệt Long đều là người tham dự vào chuyện đó. Nói một cách khác, người đó giết người có mục đích, hoặc có thể nói là đang báo thù. Mà người sẽ làm như vậy chỉ có lão già đó!"
Nói xong, trong đại trướng lâm vào trầm mặc thật lâu.
Mấy người nhìn lẫn nhau, mỗi người có tâm tư riêng, cũng không biết đang suy nghĩ cái gì.
Sau một hồi lâu, lão ẩu sắc mặt ngưng trọng mở miệng nói ra: "Nói cách khác, hắn đã gia nhập Bất Hủ Tông!"
Mọi người lại trầm mặc.
Bởi vì chuyện này khiến cho trong lúc nhất thời bọn họ không biết nên làm gì bây giờ?
Bọn họ đều vì lâu chủ ban thưởng mà tới, mục đích duy nhất chính là dụ Vi Sinh Tinh Vũ ra, vì thế bọn họ có thể hoàn toàn không quan tâm tới chuyện chiến tranh. Nhưng bây giờ tra được rất có thể là Vi Sinh Tinh Vũ đã gia nhập Bất Hủ Tông, vậy bọn hắn còn dụ Vi Sinh Tinh Vũ?
Dụ Vi Sinh Tinh Vũ ra không phải chính là đang dụ Bất Hủ Tông ra sao? Bọn họ chỉ là thượng cảnh, nếu như kinh động Bất Hủ Tông thì chẳng phải là đang tìm đường chết hay sao?
Mặc dù bây giờ Thiên Vô Tâm và Nạp Lan Mộ Hồng tiền bối liên thủ, thế nhưng dù sao chỗ này cũng là địa bàn của Bất Hủ Tông.
Lão ẩu trầm tư thật lâu, quyết định thật nhanh: "Lập tức báo tin tức này lại cho lâu chủ, phần thưởng này đã không còn là thứ mà chúng ta muốn lấy là lấy được nữa!"
Mọi người sau khi nghe xong thì rất tán thành với ý kiến này.
...
Bất Hủ Tông.
Trần Hiết vội vàng từ truyền tống trận đi ra, chạy về phía khu ký túc xá, trong tay còn cầm ba bốn thứ không lớn không nhỏ.
Có binh khí.
Có quần áo.
Còn có giày.
Còn có nửa cái nón trụ.
Cầm những thứ này, Trần Hiết đi thẳng đến chỗ ở của Vi Sinh Tinh Vũ, hưng phấn ném tất cả những thứ này xuống trước mặt Vi Sinh Tinh Vũ.
"Đây là binh khí mà Trần Thiên Hà từng dùng thời niên thiếu, từ trước tới giờ vẫn luôn để trong tông môn nhà mình, để cho hậu nhân chiêm ngưỡng. Đây là thứ mà mấy ngày trước Trần Thiên Hà thay giặt ..." Trần Hiết kể lại lai lịch của bốn thứ đồ này.
Vi Sinh Tinh Vũ nhìn lướt qua bốn món đồ, khóe miệng lập tức nở một nụ cười, sát khí chợt lóe lên trong hai mắt.
"Trần huynh, Tẫn Tri Lâu!"
Nói xong, Vi Sinh Tinh Vũ cất bốn món đồ, lập tức đi đến Tẫn Tri Lâu, bước chân còn nhanh hơn bình thường mấy lần.
Trần Hiết vội vàng đuổi theo.
Đợi đi vào tầng cao nhất trong Tẫn Tri Lâu, Vi Sinh Tinh Vũ trực tiếp móc Mệnh Bàn ra, cũng để bốn món đồ đó ở trước Mệnh Bàn.
Theo sau đó Mệnh Bàn móc ngược, hóa thành Trớ Chú Chi Thư, trong khoảnh khắc Trớ Chú Chi Lực đã tràn ngập trong phòng.
"Trần huynh, nguyên nhân ở đây." Nói xong, một sợi Trớ Chú Chi Lực giống như rắn độc đâm vào trong bốn món đồ: "Trớ Chú Chi Lực, muốn tránh cũng không được, chỉ cần có thứ mà hắn đã từng dùng thì cho dù hắn cách ở ngoài trăm vạn dặm cũng không thể nào tránh được."
"Thì ra là thế." Trần Hiết giật mình, rốt cuộc cũng được thoả mãn lòng hiếu kì.
Trớ Chú Chi Thư.
Bá đạo!
Không hổ là truyền thừa trong cấm khu cuối cùng.
Trong lúc nhất thời, Trần Hiết có chút muốn vào cấm khu cuối cùng một lần, nhưng mà suy nghĩ một chút thì hắn lại thôi đi, dù sao Tẫn Tri Lâu vẫn còn rất nhiều chuyện phải giải quyết. Nhưng mà hắn cũng đã quyết định, sau khi giải quyết xong hết mọi chuyện thì hắn phải đi cấm khu cuối cùng một lần!