"Lâu chủ, nó xuyên qua Nguyên Ương Chi Lực..." Trác Phong Trần mở miệng.
Vô Tẫn Thiên Huyền trầm giọng nói: "Nguyên Ương Chi Lực của ngươi không ngăn cản được nó là vì không đủ nhiều. Ta không tin thế gian này còn có lực lượng càng mạnh mẽ hơn cả Nguyên Ương Chi Lực! Nếu thì nó không thể nào xuất hiện ở Triều Thiên Hạp mà phải xuất hiện ở trong thế giới lớn hơn mới đúng."
Nếu lâu chủ không tin, Trác Phong Trần cũng không nói nữa, chỉ làm theo Vô Tẫn Thiên Huyền, dẫn từng chút từng chút Nguyên Ương Chi Lực vào trong linh thể, kinh mạch, mạch môn của của Trần Thiên Hà, sau đó hai bên phối hợp lại với nhau đánh thẳng tới lực lượng thần bí đó.
Một lát sau.
Trần Thiên Hà thống khổ run rẩy, đã hoàn toàn không ngăn được mà gào thét, bỗng nhiên ánh mắt Vô Tẫn Thiên Huyền cứng lại, tăng thêm một phần ngưng trọng, bởi vì giống như Trác Phong Trần nói, cỗ lực lượng thần bí đó xuyên qua Nguyên Ương Chi Lực.
Như nước qua khe hở.
Nhanh nhẹ.
Thông thuận.
Hắn đã tụ tập một lượng lớn Nguyên Ương Chi Lực, đây là Nguyên Ương Chi Lực mạnh hơn Trác Phong Trần mười mấy lần, vốn định bảo vệ linh thể và kinh mạch còn chưa bị ăn mòn, nhưng mà ai ngờ được là không thể ngăn cản lực lượng thần bí đó dù chỉ là một hơi.
Xuyên qua Nguyên Ương Chi Lực mà bình yên vô sự, rõ ràng đây là lực lượng thần bí mạnh mẽ hơn so với Nguyên Ương Chi Lực.
Giờ phút này, Vô Tẫn Thiên Huyền lẳng lặng cảm nhận cỗ lực lượng thần bí đó vượt qua phòng tuyến của Nguyên Ương Chi Lực, không ngừng ăn mòn linh thể, kinh mạch của Trần Thiên Hà, nó không có va chạm với Nguyên Ương Chi Lực, Nguyên Ương Chi Lực cũng sờ không được, chớ nói chi là ngăn cản nó.
"Chuyện này. . ." Vô Tẫn Thiên Huyền lâm vào suy ngẫm, nhưng cũng không rút Nguyên Ương Chi Lực khỏi thân thể Trần Thiên Hà.
Cho đến khi liên tục nếm thử mười mấy phương pháp, Vô Tẫn Thiên Huyền mới coi như thôi, ngưng trọng rút Nguyên Ương Chi Lực từ trong cơ thể Trần Thiên Hà ra. Trác Phong Trần học theo, tranh thủ rút Nguyên Ương Chi Lực từ trong cơ thể Trần Thiên Hà ra, trong nháy mắt khi Nguyên Ương Chi Lực rút ra, Trần Thiên Hà như là bị rút hết xương cốt, mềm oặt ngã xuống.
"Lâu chủ, chúng ta làm sao bây giờ?" Trác Phong Trần rất mờ mịt quay qua nhìn Vô Tẫn Thiên Huyền, trong mắt tràn đầy ngưng trọng.
"Lão già, không nghĩ tới ngươi trả thù thật khó giải quyết như vậy!" Vô Tẫn Thiên Huyền trên mặt lộ vẻ ngưng trọng: "Lực lượng này quá quỷ dị, có thể nhìn thấy nhưng không cảm giác được, nhìn như hữu hình nhưng thật ra là vô hình. Nó không ngừng ăn mòn Trần Thiên Hà nhưng lại bỏ qua những thứ khác trong cơ thể, hình như là có mắt."
Nói xong, Vô Tẫn Thiên Huyền đưa tay vung ra một mảnh mạch khí, sau đó bao lấy Trần Thiên Hà, lại vung tay lên chém ra một cái Khúc Cảnh thông đạo.
"Nơi đây không nên ở lâu, chúng ta đưa hắn đi trước." Vô Tẫn Thiên Huyền biết rõ, Trần Thiên Hà dù có chết cũng không thể chết ở đây.
Nếu như Trần Thiên Hà vẫn lạc trước mắt bao người thì sẽ trở thành đả kích trí mạng đối với sĩ khí của Già Thiên Lâu.
Chết, đối với những người như bọn họ thì không đáng sợ, nhưng chết vô duyên vô cớ mới là chuyện đáng sợ và khiến cho bọn họ tuyệt vọng nhất.
Trung cảnh sẽ sợ hãi.
Thượng cảnh cũng giống như thế.
Nhất là những người đã từng đi theo mình phản bội Vi Sinh Tinh Vũ.
Trác Phong Trần gật đầu, vội vàng đuổi theo Vô Tẫn Thiên Huyền.
Cũng ngay khi hai người rời đi, hình ảnh trên hắc tường Tẫn Tri Lâu dừng lại, bởi vì bóng đen không thể đuổi theo cường giả nửa bước Nguyên Ương Cảnh xuyên thẳng qua Khúc Cảnh.
Thấy thế, Trần Hiết lập tức nhìn về phía Vi Sinh Tinh Vũ bên cạnh, đang muốn mở miệng nói chút gì nhưng thấy được Vi Sinh Tinh Vũ còn chưa có ngừng chú sát Trần Thiên Hà.
"Còn có thể tiếp tục?"
Vi Sinh Tinh Vũ gật đầu: "Có thể!"
"Trâu!"
Trần Hiết thán phục một tiếng.
Không hổ là truyền thừa bên trong cấm khu cuối cùng.
Đúng là khiến cho người ta kinh ngạc và hâm mộ.
Theo sau đó, Trần Hiết quay đầu nhìn hình ảnh đã dừng trên hắc tường, đứng dậy rời đi: "Vi Sinh huynh, Trần Thiên Hà có động tĩnh gì thì truyền âm cho ta, cái chết của Trần Thiên Hà phải lên tiêu đề! Lâu chủ Già Thiên Lâu cũng không bảo vệ được hắn, ta xem sau này còn ai dám gia nhập dưới trướng Vô Tẫn Thiên Huyền."
"Được." Vi Sinh Tinh Vũ gật đầu.
Trần Hiết cất bước rời đi, hào hứng nói: "Bây giờ ta phải đi Tuyên Quốc một chuyến. Bây giờ trung cảnh của Già Thiên Lâu không dám trắng trợn tham chiến, thượng cảnh lại bận rộn đi tìm ngươi, không thể trợ giúp, chính là thời điểm tốt để Tuyên Quốc phản kích!"
"Ừm."
Vi Sinh Tinh Vũ vẫn chỉ hơi gật gật đầu, chỉ tập trung chú ý tới Trớ Chú Chi Thư, đợi Trần Hiết rời đi thì tăng cường cường độ chú sát Trần Thiên Hà.
Bây giờ hắn có thể cảm nhận được Trần Thiên Hà đang nhanh chóng rời xa Bi Trạch Vực, nhưng liên hệ giữa hắn và Trớ Chú Chi Thư vẫn rất mãnh liệt, không khác gì trước đó.
...
Hôm sau.
Lại luyện hóa một sợi Nguyên Ương Chi Lực nữa, tâm tình Ôn Bình cực kỳ vui sướng, lại nhìn số lượng danh vọng và tiến độ xây dựng Ngự Thiên Đại Trận thì hắn càng thoải mái hơn. Nghĩ đến đã lâu không qua chỗ phụ mẫu, Ôn Bình lập tức khởi hành đến Tiên Phủ Viên.
Nhưng mà khi đến chỗ phụ mẫu mới phát hiện phụ mẫu hoàn toàn không ở nhà, hai người dẫn theo Tiêu Dao Cư rời khỏi tông môn từ mấy ngày trước.
Trước khi đi không có quấy rầy mình tu luyện, chỉ dặn dò Hồng Nhãn Cự Viên nhắn lại cho mình. Ôn Bình ra khỏi Tiên Phủ Viên, vội vàng mở hệ thống ra, xem xét vị trí của phụ mẫu, phát hiện hai người bọn họ lại đang ở trong địa giới của Già Thiên Lâu.
Cũng may có Tiêu Dao Cư, còn có yêu bộc mình cho cho nên Ôn Bình cũng không lo lắng hai người sẽ gặp được nguy hiểm gì.