Nguyên Ương Chi Lực để giúp hắn luyện hoá và hấp thu.
Theo thời gian trôi qua.
Một canh giờ.
Hai canh giờ.
Ba ngày trôi qua như vậy.
Bên trong Tẫn Tri Lâu, Vi Sinh Tinh Vũ khẽ cắn môi, lại thiêu đốt mười năm tuổi thọ một lần nữa.
Trong mấy ngày nay, đây là lần thứ tư hắn thiêu đốt mười năm tuổi thọ, cũng là mười năm trong số sinh mệnh không dài của hắn.
Chuyện duy nhất khiến cho Vi Sinh Tinh Vũ vui mừng chính là không có tiêu hao lớn giống như lúc trước trợ giúp Mộc Long vượt qua lôi kiếp.
Đụng một cái thì trăm năm!
Cuối cùng mình bỏ ra hết nủa cái mạng!
Mà lần này, cho đến bây giờ thì mình cũng chỉ tiêu hao có bốn mươi năm tuổi thọ mà thôi.
"Mười năm nay, ta muốn lấy mạng của ngươi!" Nói xong, Vi Sinh Tinh Vũ tiếp tục thiêu đốt tuổi thọ của mình.
Cũng trong cùng thời khắc đó, bên trong đảo giữa hồ, kinh mạch của Trần Thiên Hà bắt đầu liên tục vỡ vụn, mạch môn cũng theo tiếng mà dập tắt.
Bên cạnh, Trác Phong Trần biến sắc, bởi vì hắn biết mạch môn đóng lại có ý nghĩa như thế nào, lúc trước không phải là hắn chưa từng trải qua chuyện này.
Mạch môn đóng lại chính là thời gian tử vong bắt đầu đếm ngược!
"Lâu chủ, không thể lãng phí nữa, Trần Thiên Hà chắc chắn phải chết!" Trác Phong Trần vội vàng mở miệng khuyên bảo, bởi vì hắn không muốn lãng phí những tài nguyên này.
Hắn một năm mới có thể vào bên trong tu luyện mười ngày, mà mấy ngày qua bọn họ đã cưỡng chế rót vào trong cơ thể Trần Thiên Hà số lượng của mười năm!
Cái hồ này dùng một chút thì sẽ ít đi một chút.
Vô Tẫn Thiên Huyền không có trả lời, bởi vì hắn đang chờ!
Chờ một người!
"Đợi thêm chút nữa!"
Nói xong, đảo giữa hồ chợt nổi lên gió nhẹ.
Bởi vì có đại trận tồn tại cho nên gió nhẹ là thứ không nên xuất hiện ở đây.
Cảm nhận được gió nhẹ quất vào mặt, Vô Tẫn Thiên Huyền lập tức đại hỉ, sau đó vội vàng nhìn bốn phía xung quanh, cuối cùng ánh mắt dừng ở bên trái.
Bên trái, trên mặt hồ bình tĩnh, Nạp Lan Mộ Hồng chậm rãi bay tới đảo giữa hồ, sắc mặt vẫn lạnh nhạt như thường ngày: "Ngươi không ở Tuyên Quốc đốc chiến, tới đây để làm gì?"
"Tiền bối, giúp ta!" Vô Tẫn Thiên Huyền thu ánh mắt lại, sau đó quay qua nhìn Trần Thiên Hà bên cạnh: "Lão già Vi Sinh Tinh Vũ đó còn sống, không chỉ còn sống mà hắn còn được Bất Hủ Tông ưu ái."
"Lại bị vớt lên. Khúc Cảnh lớn như thế, vớt một người như là mò kim đáy biển, không ngờ được là lão già này còn may mắn như thế." Nạp Lan Mộ Hồng không có kinh ngạc chút nào, hình như là đã tính trước được là Vi Sinh Tinh Vũ sẽ không chết.
"Tiền bối biết hắn còn sống?"
"Hắn tu luyện Phục Sinh Thể, có thể phục sinh một lần, nhưng mà thời gian phục sinh không xác định được, cho nên ban đầu ta mới kêu ngươi đánh hắn vào bên trong Khúc Cảnh. Chết trong Khúc Cảnh thì cho dù hắn có phục sinh cũng sẽ chết thêm một lần nữa."
Vô Tẫn Thiên Huyền sửng sốt: "Tại sao trước đó tiền bối không nói cho ta biết?"
Nói xong, ánh mắt Nạp Lan Mộ Hồng cứng lại.
Bầu không khí trên đảo giữa hồ trở nên lạnh đi mấy phần.
"Ngươi đang chất vấn ta?"
Vô Tẫn Thiên Huyền đang bị phẫn nộ che đậy đầu óc thanh tỉnh lại trong khoảnh khắc, sợ hãi mở miệng: "Không dám! Không dám!"
"Tiền bối, xin ngài xuất thủ, nếu như không có ngài xuất thủ thì chắc chắn hắn sẽ chết!" Mắt thấy bầu không khí có chút lạnh lẽo, Trác Phong Trần vội vàng quỳ xuống mở miệng, tràn đầy thành khẩn và lo lắng: "Trần Thiên Hà bị lực lượng thần bí đến từ Bất Hủ Tông công kích, đang dần dần đi đến tử vong, chúng ta hoàn toàn thúc thủ vô sách!"
Trác Phong Trần mở miệng chính là Bất Hủ Tông, bởi vì hắn biết những cường giả như Nạp Lan Mộ Hồng lười không muốn cứu một Thiên Vô Cấm thượng cảnh.
Lại càng lười quan tâm tới Vi Sinh Tinh Vũ còn sống hay là đã chết, nhưng là một khi có liên quan đến Bất Hủ Tông thì sẽ không giống như vậy.
Nạp Lan Mộ Hồng không để ý đến Trác Phong Trần, liếc nhìn Trần Thiên Hà một chút, sau đó lại nhìn Vô Tẫn Thiên Huyền, hỏi: "Chuyện gì đã xảy ra?"
Vô Tẫn Thiên Huyền vội vàng kể lại hết mọi chuyện từ đầu đến cuối, khi nhắc tới ngay cả Nguyên Ương Chi Lực cũng không thể ngăn cản thì ánh mắt của Nạp Lan Mộ Hồng bỗng nhiên cứng lại, sau đó lại đột ngột xuất hiện ở bên cạnh Trần Thiên Hà.
Một tay đè chặt xuống!
Ngăn cản Trần Thiên Hà đã điên cuồng.
Nguyên Ương Chi Lực khổng lồ hơn Vô Tẫn Thiên Huyền gấp mấy chục lần từ trong cơ thể Nạp Lan Mộ Hồng bộc phát ra, bao phủ Trần Thiên Hà.
Một lát sau, trong hai mắt của Nạp Lan Mộ Hồng loé lên vẻ kinh hãi, bởi vì hắn vốn cho rằng là do Vô Tẫn Thiên Huyền quá yếu cho nên mới thúc thủ vô sách. Thế nhưng bây giờ tự mình ra tay nhưng vẫn không thể nào ngăn cản được cỗ lực lượng thần bí đó ăn mòn Trần Thiên Hà.
"Xác định là Bất Hủ Tông ra tay?" Nạp Lan Mộ Hồng đặt câu hỏi.
Vô Tẫn Thiên Huyền gật đầu: "Không sai, bởi vì ngoại trừ bọn họ ra thì trong Triều Thiên Hạp này còn có ai có thể có được loại lực lượng này chứ."
Nói xong, Nạp Lan Mộ Hồng lập tức lâm vào trong trầm tư, ánh mắt sáng rực nhìn chằm chằm vào Trần Thiên Hà đã gần như trở nên điên loạn.
Sau đó chậm rãi mở miệng.
"Ta cũng bó tay hết cách."
Hai người Vô Tẫn Thiên Huyền, Trác Phong Trần nhất thời ngơ ngẩn, hai người cũng không có nghĩ đến khi Nạp Lan Mộ Hồng đến cũng vẫn là kết quả như thế này.
Theo sau đó, Nạp Lan Mộ Hồng nói: "Loại lực lượng kỳ lạ này dù ở bên ngoài Triều Thiên Hạp ta cũng chưa từng nghe thấy, hư vô mờ mịt, không bắt được, cũng không ngăn được. Đặc biệt nhất là nó chỉ công kích đối tượng mà nó muốn công kích, đối với những người khác thì gần như không có chút uy hiếp nào."