Bên cạnh, Trác Phong Trần cau mày, thì thào mở miệng: "Chẳng lẽ lại là thuộc tính mới của dị mạch do Bất Hủ Tông làm ra?"
"Không bài trừ loại khả năng này..." Nạp Lan Mộ Hồng ngưng trọng thu hồi ánh mắt, trong lòng cũng có chút hoảng.
Mình đã đánh giá Bất Hủ Tông rất cao, nhưng mà không ngờ được là cuối cùng mình vẫn đánh giá thấp bọn họ. Xem ra nhất định phải nghĩ cách phá cục càng sớm càng tốt, nếu không chẳng mấy chốc Triều Thiên Hạp sẽ không có chỗ cho mình dung thân!
Triều Thiên Hạp một năm chỉ có thể sản xuất một sợi Nguyên Ương Chi Lực, hiển nhiên không phải là thổ dân của Triều Thiên Hạp, không có chuyện Bất Hủ Tông không biết được chuyện này.
Nàng cảm thấy Bất Hủ Tông xuất hiện, chắc chắn cũng là để mắt tới Nguyên Ương Chi Lực do Triều Thiên Hạp sản xuất, nếu không thì sao lại ẩn núp nhiều năm như vậy.
Trước đó Bất Hủ Tông biểu hiện ra lực lượng mặc dù có uy hiếp nhưng chưa thể nói là trí mạng, Thiên Vô Tâm gia nhập Già Thiên Lâu, nàng càng không sợ hơn nữa, cho nên trước đó nàng cũng không muốn chết chung với Bất Hủ Tông.
Thế nhưng bây giờ cỗ lực lượng thần bí này xuất hiện khiến cho nàng không thể không cảnh giác. Lỡ như người sử dụng lực lượng này trưởng thành, đạt tới mức độ có thể uy hiếp được nửa bước Nguyên Ương thì sao.
Đến lúc đó thì mình nên làm như thế nào?
Nguyên Ương Chi Lực lại không thể ngăn cản được!
Không suy tư nữa, Nạp Lan Mộ Hồng đưa tay cuốn lấy Trần Thiên Hà, sắc mặt dần dần khôi phục lại vẻ bình tĩnh và lạnh nhạt của ngày xưa: "Nhưng mà hai người các ngươi cũng không cần quá lo lắng, loại lực lượng thần bí này hiển nhiên còn chưa thể uy hiếp được nửa bước Nguyên Ương. Hơn nữa lực lượng càng mạnh mẽ thì thời gian trưởng thành sẽ càng dài và điều kiện trưởng thành sẽ càng hà khắc hơn."
Thấy hai người đưa mắt nhìn nhau, trong mắt vẫn có vẻ thấp thỏm, Nạp Lan Mộ Hồng lại nói: "Chờ nó trưởng thành thì ta đã bước vào Nguyên Ương Cảnh!"
Nói xong, vẻ lo lắng trên mặt hai người biến mất hơn phân nửa.
Cũng thế.
Sợ cái gì đâu?
Nạp Lan Mộ Hồng tiền bối liên thủ với Thiên Vô Tâm, cơ hội phá cảnh đang ở trước mắt, ngắn thì mấy năm, dài cũng không tới vài chục năm là có thể thành công.
Một khi thành công thì Già Thiên Lâu còn sợ ai nữa?
"Hắn, ta đem đi." Nạp Lan Mộ Hồng để lại một câu nói, sau đó đem theo Trần Thiên Hà biến mất khỏi đảo giữa hồ trong nháy mắt.
Nạp Lan Mộ Hồng vừa đi, hai người Vô Tẫn Thiên Huyền và Trác Phong Trần lần lượt đóng mạch môn lại, sau đó hai mặt nhìn nhau.
So với vẻ thất bại lúc nãy thì bây giờ trên mặt bọn họ có thêm chút hào quang, đồng thời còn loé lên sát ý lăng lệ.
"Phải nghĩ cách tìm ra lão già đó, mặc dù bây giờ hắn vẫn chưa thể uy hiếp được chúng ta nhưng nếu như có hắn thì chắc chắn người trong các bộ của Già Thiên Lâu sẽ lòng người bàng hoàng, từ đó cũng sẽ ảnh hưởng đến kế hoạch của chúng ta." Vô Tẫn Thiên Huyền trầm giọng mở miệng.
Trác Phong Trần gật đầu, rất tán thành với hắn.
Bởi vì có Bất Hủ Tông cho nên bọn họ không thể ra tay, cho nên bây giờ thượng cảnh chính là mấu chốt của cuộc chiến này.
Bây giờ Già Thiên Lâu đánh với Tuyên Quốc, chỉ từ thượng cảnh thì gần như là có thể nghiền ép, cho nên bọn họ tuyệt đối không thể để mất đi ưu thế này được.
Lúc này, Trác Phong Trần mở miệng nói: "Lâu chủ, nếu như chúng ta thúc thủ vô sách với thủ đoạn của lão già Vi Sinh Tinh Vũ đó, vậy tại sao không giải quyết dứt khoát luôn!"
Vô Tẫn Thiên Huyền gật gật đầu, sau đó mở miệng: "Nói có lý, lập tức truyền lệnh xuống, tất cả thượng cảnh tập trung lại một chỗ, sáng sớm ngày mai khởi xướng tổng tiến công, dùng tốc độ nhanh nhất tranh thủ đánh xuyên qua Bi Trạch Vực, đánh thẳng đến Trung Ương Thần Vực. Ta cũng muốn xem xem lão già đó có dám đến nữa hay không!"
"Rõ!"
Trác Phong Trần gật đầu.
Cùng lúc đó, Nạp Lan Mộ Hồng đem theo Trần Thiên Hà không ngừng xuyên thẳng qua Khúc Cảnh, không ngừng rời xa Tuyên Quốc.
Sau ba canh giờ.
Nạp Lan Mộ Hồng đột nhiên ngừng lại.
Cũng không phải là vì Trần Thiên Hà thống khổ và gào thét khiến cho nàng động lòng trắc ẩn mà nàng bỗng nhiên cảm nhận được lực lượng thần bí đang ăn mòn Trần Thiên Hà lại yếu đi mấy phần, chuyện này khiến cho Nạp Lan Mộ Hồng nghĩ mãi mà vẫn không rõ.
Khi nàng tiếp tục rời xa Tuyên Quốc mười vạn dặm, Nạp Lan Mộ Hồng lại ngừng lại lần nữa, sau đó trên mặt lộ ra vẻ vui mừng.
Nàng vốn muốn mang thi thể Trần Thiên Hà đi nghiên cứu cỗ lực lượng thần bí đó một chút, dù sao đó chính là lực lượng mà ngay cả bên ngoài Triều Thiên Hạp cũng chưa từng thấy.
Nhưng mà nàng lại không ngờ được là có niềm vui ngoài ý muốn!
"Mỗi qua mười vạn dặm thì cỗ lực lượng thần bí đó sẽ suy yếu ba phần! Xem ra khoảnh cách chính là nhược điểm duy nhất của nó." Ôm sự hoài nghi này, Nạp Lan Mộ Hồng lại bay ra thêm mười vạn dặm, kết quả nàng lại phát hiện lực lượng thần bí đó lại yếu thêm ba phần.
Thấy thế, Nạp Lan Mộ Hồng đại hỉ.
"Ha ha ha ha, hoá ra nhược điểm của ngươi ở đây. Khó trách loại lực lượng này ta lại chưa từng nghe thấy nó xuất hiện ở bên ngoài Triều Thiên Hạp, hoá ra nhược điểm của nó là khoảng cách." Bên ngoài Triều Thiên Hạp, khoảng cách lưỡng địa đụng một cái thì trăm vạn dặm, khoảng cách giữa hai Nguyên Ương Giới thì lại càng xa xôi hơn nữa, lực lượng có nhược điểm là khoảng cách như thế này thì có thể làm được gì?
Loại lực lượng này cũng chỉ có chút tác dụng dưới Nguyên Ương Cảnh, một khi đến Nguyên Ương Cảnh thì nó chính là gân gà!
Chỉ chốc lát, cảm nhận được lực lượng thần bí bên trong cơ thể Trần Thiên Hà đã hoàn toàn tiêu tán, Nạp Lan Mộ Hồng dần dần thu liễm ý cười.