Giờ phút này, trong trướng đã tập kết hơn mười sáu vị thượng cảnh, khi Vô Tẫn Thiên Huyền nhận được tin tức thì vỗ bàn đứng dậy, sau đó ánh mắt như đao đảo qua mỗi người, khiến cho mười sáu người này cả kinh đứng ngồi không yên, trong lúc nhất thời chân tay luống cuống.
"Lâu chủ, chuyện gì xảy ra?" Bên cạnh, đang xem địa hình bản đồ, Trác Phong Trần thấy thế thì vội vàng nhích lại gần, ánh mắt liếc qua tình báo trong tay Vô Tẫn Thiên Huyền.
Không nhìn không biết, nhìn một cái giật mình.
"Chuyện gì xảy ra?"
Vô Tẫn Thiên Huyền cả giận nói: "Ta cũng muốn biết chuyện gì xảy ra? Mệnh lệnh tập kết, ngoại trừ ngươi và ta thì chỉ có bọn họ biết!"
"Lâu chủ, ý ngài nói là có phản đồ?"
"Không phải thì sao, chẳng lẽ trên không trung vạn trượng cách Bi Trạch Vực vạn dặm còn có mật thám của Giám Sát Điện hay sao? Chúng ta mới vừa tập kết không tới nửa canh giờ thì Ti Hải Hiền đã dẫn theo người rút đi, như vậy không phải là có phản đồ thì là gì nữa?"
Ánh mắt như đao của Vô Tẫn Thiên Huyền lại quét qua người mọi người lần nữa, khiến cho sắc mặt mười sáu vị thượng cảnh này đại biến.
"Lâu chủ, lão hủ đi theo ngài trăm năm, lòng trung thành có nhật nguyệt chứng giám, trước giờ ngài kêu ta đi hướng đông thì lão hủ tuyệt đối sẽ không đi hướng tây!"
"Lâu chủ, ba con trai của ta đều bị người của U Quốc giết chết ở sa trường. Ta chỉ hận không thể rút gân lột da bọn họ, tuyệt đối không thể nào là phản đồ!"
"Lâu chủ!"
"Lâu chủ!"
Mười sáu người vội vàng giải thích, chỉ sợ bị Vô Tẫn Thiên Huyền ngờ vực vô căn cứ.
Sắc mặt Vô Tẫn Thiên Huyền dần dần lạnh xuống, ánh mắt quan sát mọi người, cho đến khi Trác Phong Trần bên cạnh hoà giải mới bình tĩnh trở lại.
"Lâu chủ, không chắc sẽ là bọn họ."
Vô Tẫn Thiên Huyền gật gật đầu, nhưng lông mi vẫn nhíu chặt: "Không ngờ được là 'cọc' của Giám Sát Điện lại cắm sâu như vậy, không, không thể nào là Giám Sát Điện, Giám Sát Điện có bao nhiêu cân lượng ta biết rất rõ, chắc chắn là Tẫn Tri Lâu đó!"
Trác Phong Trần giật mình, sau đó hờn nổi giận mắng: "Tẫn Tri Lâu đáng chết này, vươn tay vào Hắc Vực thì thôi đi, còn dám nhúng tay vào chiến trường."
Nói xong, Trác Phong Trần lại nói: "Lâu chủ, vậy chúng ta làm sao bây giờ, còn tiếp tục nữa không? Bây giờ bọn họ rút đi, chắc chắn là đã biết được sáng sớm ngày mai chúng ta sẽ tiến công. Bây giờ thực lực Tuyên Quốc không bằng chúng ta, cho nên chắc chắn bọn họ sẽ đi tìm Bất Hủ Tông."
Nếu như tiếp tục, rất có thể trận đột tập này sẽ diễn biến thành nửa bước Nguyên Ương đại chiến, từ đó mất đi ý nghĩa của nó.
Trác Phong Trần nói xong, trong trướng trở nên vô cùng yên tĩnh, mười sáu vị thượng cảnh hai mặt nhìn nhau, muốn mở miệng nhưng nghĩ lại thì quyết định trầm mặt.
Vô Tẫn Thiên Huyền cũng rơi vào trong trầm tư, bởi vì hắn tập kết thượng cảnh tập thể tiến công chính là muốn đánh cho Tuyên Quốc trở tay không kịp, cũng dùng tốc độ nhanh nhất chiếm lĩnh Bi Trạch Vực.
Chỉ cần công phá Bi Trạch Vực, cũng chiếm lĩnh được nó thì mọi chuyện cũng sẽ hơn. Hắn có thể hao tổn thêm mấy trăm năm!
Nhưng bây giờ Tẫn Tri Lâu biết kế hoạch này, rất có thể Bất Hủ Tông sẽ nhúng tay.
Nửa ngày sau, ánh mắt Vô Tẫn Thiên Huyền trở nên kiên định.
"Tiếp tục!"
"Sáng sớm ngày mai tiếp tục phát động tiến công."
"Nhưng cần thông báo cho Nạp Lan tiền bối và Thiên Vô Tâm, mời bọn họ đến tọa trấn, bức nửa bước Nguyên Ương của Bất Hủ Tông không dám nhúng tay."
"Chỉ cần nửa bước Nguyên Ương của Bất Hủ Tông không nhúng tay vào thì chẳng lẽ hai mươi sáu vị thượng cảnh chúng ta còn không ứng đối được thượng cảnh của Bất Hủ Tông hay sao?"
Nói xong, Vô Tẫn Thiên Huyền nhìn mười sáu người xung quanh. Mặc dù hắn hoài nghi chắc chắn trong số những người này có nội ứng nhưng hắn cũng tin tưởng thực lực của bọn họ.
...
Bất Hủ Tông.
"Tông chủ, Vô Tẫn Thiên Huyền tập kết tất cả thượng cảnh, chuẩn bị sáng sớm ngày mai khởi xướng tổng tiến công Tuyên Quốc. Hơn nữa bọn họ còn muốn mời Nạp Lan Mộ Hồng và Thiên Vô Tâm đến tọa trấn, muốn buộc chúng ta không dám phái nửa bước Nguyên Ương nhúng tay vào trận chiến giữa bọn họ và Tuyên Quốc."
Nghe Trần Hiết nói xong, Ôn Bình khịt mũi coi thường cười cười: "Già Thiên Lâu này đúng là đề cao bản thân."
Nếu không phải bây giờ còn chưa tích luỹ đủ danh vọng xây dựng Già Thiên Tháp, đồng thời sợ rất có thể Thiên Vô Tâm sẽ chó cùng rứt giậu thì bọn họ đã chết trăm lần rồi.
Cho dù không chết thì cũng chỉ có thể trốn xa.
Trần Hiết vội hỏi: "Tông chủ, vậy chúng ta?"
Mắt thấy Ngự Thiên Đại Trận sắp hoàn thành, Ôn Bình lắc đầu: "Không cần phải để ý đến hai người Nạp Lan Mộ Hồng, ngày kia bọn họ sẽ vĩnh viễn không thể nào tiến vào địa giới Tuyên Quốc. Đúng, nói cho Long Dương Vương, chuyện ở Tuyên Quốc hắn tự xem rồi xử lý đi, muốn làm cái gì thì làm cái đó, khi gặp được phiền phức không thể giải quyết được thì báo tông môn."
"Ngày kia sẽ không thể nào tiến vào địa giới Tuyên Quốc nữa?" Trần Hiết chú ý tới mấy câu nói đó, đang muốn mở miệng hỏi thêm vài câu, kết quả Truyền Âm Thạch đã không có động tĩnh.
Cất Truyền Âm Thạch, Trần Hiết liếc mắt nhìn Long Kha bên cạnh, thấy Long Kha cũng chau mày, chỉ đành bỏ qua không nghĩ nữa.
Một lát sau.
Long Dương Hoàng đã trở lại Long Trạch Vực, Ti Hải Hiền và Tư Không Truy Tinh vẫn ở Bi Trạch Vực lần lượt nhận được truyền âm của Trần Hiết.
Trần Hiết không có giấu diếm chút nào, nói kế hoạch tiến công của Vô Tẫn Thiên Huyền và chuyện ngày mai bọn họ sắp đối mặt số lượng địch nhân đông đảo với vừa rồi tông chủ hứa hẹn gì với Long Dương Hoàng.
Sau khi ba người nghe xong.
Nửa vui nửa buồn.
Vui ở chỗ tông chủ hứa hẹn.
Mà lo là ngày mai cần phải đối mặt đông đảo thượng cảnh.