Theo sau đó, hai người Thiên Vô Tâm, Trác Phong Trần cũng nhìn xuống dưới, không chỉ như thế, hai người còn không ngừng nhìn về phía xa.
Vẫn không nhìn thấy chiến trường.
Rất nhanh, Trác Phong Trần ngây ngẩn cả người, bởi vì hắn nhìn thấy được một cảnh tượng quen thuộc, doanh trướng liên miên trăm dặm.
Các bộ Già Thiên Lâu!
Cờ xí các bộ còn đang tung bay.
"Đây là địa bàn của chúng ta, bên ngoài Bi Trạch Vực!"
Theo Trác Phong Trần lên tiếng kinh hô, ba người Vô Tẫn Thiên Huyền, Nạp Lan Mộ Hồng và Thiên Vô Tâm đều nhìn xuống.
"Chuyện gì xảy ra?" Sắc mặt Nạp Lan Mộ Hồng ngưng trọng, sau đó lập tức hóa thành kinh hồng bay về phía Bi Trạch Vực.
Kết quả bành một tiếng, nàng đụng phải một bức tường vô hình.
Trong nháy mắt khi Nạp Lan Mộ Hồng đụng vào nó, nó chậm rãi hiện ra hình dáng ban đầu nhưng lại nhanh chóng ẩn đi.
Nạp Lan Mộ Hồng vội vàng vươn tay đưa về phía trước để dò xét, khi bàn tay chạm vào bức tường trong suốt đó, nàng mộng.
Thiên Vô Tâm lập tức tới, cũng đưa tay về phía trước sờ vào bức tường trong suốt này, sau đó ngũ mạch cùng chấn động tức giận đánh ra một quyền.
Oanh ——
Giống như có một tiếng sấm nổ vang lên trên bầu trời, cả kinh thành viên các bộ Già Thiên Lâu trong trăm dặm giật cả mình, còn tưởng rằng cường giả Tuyên Quốc đến đánh lén.
"Không đánh tan được!" Thiên Vô Tâm không dám tin nhìn chằm chằm vào bức tường trong suốt hoàn toàn không bị xê xích một chút nào ở trước mặt mình, sau đó liếc nhìn Nạp Lan Mộ Hồng cách đó không xa: "Đồng loạt ra tay!"
Nạp Lan Mộ Hồng gật đầu, sau đó ngũ mạch cùng chấn động, nàng và Thiên Vô Tâm đồng thời sử xuất mạch thuật Thiên cấp thượng phẩm.
Nhưng mà hai người liên thủ, lực lượng đánh bay Vô Tẫn Thiên Huyền và Trác Phong Trần nhưng lại không thể làm cho bức tường này bị rung chuyển một chút nào.
Nạp Lan Mộ Hồng và Thiên Vô Tâm không tin tà, tiếp tục oanh kích bức tường trong suốt, cho đến ba bốn chiêu qua đi mới dừng tay.
"Không đánh tan được!"
"Hoàn toàn không phải là lực lượng của hai người chúng ta có thể đánh vỡ được."
Hai người đưa mắt nhìn nhau, trong đôi mắt hiện lên vẻ chấn kinh. Ổn định thân hình, hai người Vô Tẫn Thiên Huyền và Trác Phong Trần lập tức nhích lại gần, trên mặt của hai người không chỉ có chấn kinh mà còn có một tia sợ hãi.
Nạp Lan Mộ Hồng trầm giọng mở miệng: "Sợ là thủ đoạn của Bất Hủ Tông, bức tường này cản chúng ta ở bên ngoài Tuyên Quốc."
Dứt lời, Nạp Lan Mộ Hồng lập tức mở một cái không gian bích chướng ra hóa thành kinh hồng xông vào trong đó, nhưng mà sau một lát nàng trầm mặc đi ra.
Thiên Vô Tâm vội hỏi: "Không gian bích chướng cũng không phá nổi?"
Không thể nào.
Sao Bất Hủ Tông lại có thể có được thủ đoạn này được?
Tăng cường không gian bích chướng.
Đây đâu phải là thủ đoạn của nửa bước Nguyên Ương?
Thấy Nạp Lan Mộ Hồng im miệng không nói, lúc này Thiên Vô Tâm bắt đầu khai thác tất cả những biện pháp mà mình có thể nghĩ ra được.
Vô Tẫn Thiên Huyền và Trác Phong Trần cũng là như thế.
Hai người bọn họ hoảng nhất, dù sao bọn họ mới là người lãnh đạo của Già Thiên Lâu.
Nhưng mà bọn họ hoàn toàn không làm nên chuyện gì.
Cho dù có dày vò như thế nào đi nữa thì kết quả cũng giống như nhau.
Đạt được kết quả này, sắc mặt bốn người đều cực kỳ khó coi, nhất là Vô Tẫn Thiên Huyền. Bởi vì một khi bọn họ không vào được Tuyên Quốc, vậy thì chẳng phải là trong nháy mắt đại quân các bộ Già Thiên Lâu sẽ biến thành dê bò mặc cho người ta chém giết hay sao?
Cầm xuống Bi Trạch Vực, chính là người si nói mộng.
Áp chế Bất Hủ Tông, càng là lời nói vô căn cứ.
"Rốt cuộc Bất Hủ Tông này có lai lịch gì, sao lại có được thủ đoạn như thế!" Vô Tẫn Thiên Huyền nhìn về phía Nạp Lan Mộ Hồng, bởi vì chỉ có Nạp Lan Mộ Hồng đến từ bên ngoài Triều Thiên Hạp, cũng chỉ có nàng mới có thể biết được chút gì đó.
Nhưng mà Nạp Lan Mộ Hồng im miệng không nói, sắc mặt cực kỳ khó coi.
Vô Tẫn Thiên Huyền sao lại không hiểu được ý của Nạp Lan Mộ Hồng, lúc này không kềm được, cấp bách nói với Trác Phong Trần: "Lập tức ra lệnh cho bọn họ rút về! Nhanh nhanh nhanh! Bi Trạch Vực chúng ta không chiếm được, không thể lãng phí nhiều thượng cảnh như vậy."
Trác Phong Trần sắc mặt đại biến, lập tức hạ xuống doanh địa.
Mười ba đánh hai mười sáu.
Số lượng có thể quyết phân thắng thua.
Bởi vì Hà Hữu Uyên trong thượng cảnh như hạc giữa bầy gà, là tồn tại có thể lấy một địch mười đã chết trong trận chiến ở quốc đô lúc trước.
Chỉ là vừa đối mặt, dưới tình huống hai mươi sáu thượng cảnh của Già Thiên Lâu cùng phát lực, mấy người Long Dương Hoàng, Ti Hải Hiền đành phải đổi công làm thủ.
"Kiên trì!" Long Dương Hoàng xông lên phía trước nhất, ngăn cản thế công của nhiều vị cường giả thượng cảnh đồng thời trong lòng vẫn ôm lấy hi vọng.
Tông chủ nhất định sẽ trợ giúp Tuyên Quốc !
"Kiên trì? Thật buồn cười!" Một vị cường giả thượng cảnh của Già Thiên Lâu toàn thân tăng vọt lên trăm trượng, hóa thành liệt diễm cự nhân, nắm đấm như là như mưa rơi không ngừng oanh kích mạch khí hộ thuẫn của Long Dương Hoàng, tiếng vang ầm ầm vang lên tận mây xanh, khiến cho biển mây phạm vi trăm dặm bị đánh tan.
"Toàn lực tiến công!"
"Bây giờ đánh giết quốc chủ Tuyên Quốc không biết mùi vị này trước, để cho hắn hiểu được khi bọn họ đuổi Thiên Vô Tâm ra khỏi U Quốc thì vận mệnh đã chú định bọn họ sẽ thất bại."
"Nhận lấy cái chết!"
Lại có hai ba người gia nhập trận tuyến công kích Long Dương Hoàng.
Những người khác muốn giúp đỡ nhưng hoàn toàn vô kế khả thi. Bởi vì cường giả thượng cảnh của Già Thiên Lâu đang đối mặt với bọn họ đã bắt đầu liều mạng với bọn họ.
Thực sự phân thân thiếu phương pháp!
Đột ngột.
Một đạo thanh sắc kinh hồng đột nhiên ngang qua trời cao, lôi cuốn lấy yêu khí mênh mông mãnh liệt mà đến, trong chốc lát đã đánh bay liệt diễm cự nhân trăm trượng.
Oanh ——