Về phần Tuyệt Đối Ổn Cố, Ôn Bình càng hài lòng.
Nó trực tiếp bảo đảm sự vững chắc của Khúc Cảnh không gian trong địa bàn của Bất Hủ Tông, không thể nào xuất hiện tình huống một nửa bước Nguyên Ương tự bạo mà hủy diệt nửa cái đại vực, thậm chí loại người như Nạp Lan Mộ Hồng tự bạo hủy diệt nửa cái Tuyên Quốc nữa.
Hơn nữa hoàn toàn có thể ngăn cản được khả năng người không có thế giới lạc ấn thông qua Khúc Cảnh không gian tiến vào địa giới của Bất Hủ Tông.
Mặc dù Tuyên Quốc có thủ đoạn giám sát, có thể cam đoan có thể kiểm ra được tất cả Khúc Cảnh thông đạo trong phạm vi của Tuyên Quốc, nhưng nó chỉ giới hạn ở việc ngăn cản được người tu hành Thiên Vô Cấm. Nếu là nửa bước Nguyên Ương thì thủ đoạn của Tuyên Quốc hoàn toàn vô dụng.
Dù sao nửa bước Nguyên Ương xuyên thẳng qua Khúc Cảnh hoàn toàn không cần phải sáng tạo ra Khúc Cảnh thông đạo mà trực tiếp xuyên thẳng qua Khúc Cảnh Chi Thủy.
Nhưng mà chức năng ẩn nấp và chức năng công kích cũng không có mang tới kinh hỉ quá lớn cho Ôn Bình, cho nên nói ít lại một chút đi.
Bởi vì bây giờ địa giới của Già Thiên Lâu còn chưa phải là địa bàn của Bất Hủ Tông, cho nên chức năng ẩn nấp của Ngự Thiên Đại Trận bị vô hiệu.
Hơn nữa giá cả thăng cấp Ngự Thiên Đại Trận còn đắt hơn xây dựng Già Thiên Tháp.
Nếu như muốn thăng cấp Ngự Thiên Đại Trận, chắc chắn Ôn Bình sẽ thăng cấp chức năng công kích của nó mà không phải là chức năng ẩn nấp.
Tiếp tục xem kỹ giao diện hệ thống một phen, sau đó Ôn Bình đóng giao diện chức năng của Ngự Thiên Đại Trận lại, sau đó lại đưa mắt nhìn những hình ảnh mà hệ thống truyền về.
Bởi vì chỉ trong một chút thời gian này thôi mà song phương đã gần nhau trong gang tấc!
Trước mắt khoảng cách giữa hai bên chỉ có ba mươi dặm!
Khoảng cách này đối với thượng cảnh thì chỉ cần nhoáng một cái là tới.
Nhưng khi sắp khai chiến, Vô Tẫn Thiên Huyền, Trác Phong Trần, Nạp Lan Mộ Hồng và Thiên Vô Tâm xuất hiện ở trên không trung trên chiến trường.
Đương nhiên.
Trên không này cũng không phải là trên không với ý nghĩa bình thường.
Mà là ở trên bầu trời, bình thường Thiên Vô Cấm không thể nào cảm nhận được chỗ đó, chỉ có nửa bước Nguyên Ương mới có thể cảm nhận được sự tồn tại của nó.
"Đi tặng một chút tuyệt vọng cho Tuyên Quốc." Vô Tẫn Thiên Huyền quan sát chiến trường phía dưới, thấy lại không có thượng cảnh của Bất Hủ Tông tham chiến, thế là hắn quyết định chèn ép sĩ khí của phe Tuyên Quốc, để cho kế hoạch của Long Dương Hoàng đó thất bại.
Muốn gia tăng sĩ khí cho đại quân Tuyên Quốc?
Si tâm vọng tưởng!
Dù ngươi là quốc chủ Tuyên Quốc cũng không được.
"Tại sao không trực tiếp giết hắn?" Trong đôi mắt của Trác Phong Trần hiện lên sát ý.
Vô Tẫn Thiên Huyền bình tĩnh đáp: "Đương nhiên muốn giết hắn, nhưng mà chúng ta không thể động thủ, chúng ta xuất hiện ở đây chỉ là vì bức bách nửa bước Nguyên Ương của Bất Hủ Tông không dám tham chiến. Tất cả phải lấy tốc độ nhanh nhất chiếm lấy Bi Trạch Vực."
Dứt lời, Vô Tẫn Thiên Huyền liếc mắt nhìn hai người Nạp Lan Mộ Hồng và Thiên Vô Tâm vẫn đang giữ im lặng nhìn về phía xa.
Thấy hai người không nói gì thì liếc mắt ra hiệu cho Trác Phong Trần.
Trác Phong Trần lập tức hạ xuống, cũng theo khí thế trùng trùng điệp điệp rơi vào trên không của đại quân Già Thiên Lâu, dưới ánh mắt kinh ngạc của đại quân Tuyên Quốc, hắn ra mệnh lệnh tấn công cho đại quân Già Thiên Lâu: "Giết sạch bọn họ!"
Nói xong, Trác Phong Trần lập tức hóa thành kinh hồng trực trùng vân tiêu, đứng ở trên không quan sát chiến trường phía dưới, nhìn như đốc chiến nhưng thật ra là đang nói cho Bất Hủ Tông, ta không tham chiến, hơn nữa sau lưng ta không chỉ một người.
Nhưng mà trong mắt của người của Tuyên Quốc và rất nhiều Thiên Vô Cấm của Tuyên Quốc thì đó chính là áp lực. Vốn là thực lực không ngang nhau, bên phe Già Thiên Lâu lại có nửa bước Nguyên Ương tọa trấn, vậy thì còn đánh như thế nào nữa? Đây không phải chịu chết sao?
Ba người Long Dương Hoàng thấy thế thì sắc mặt cũng cứng lại, bởi vì ba người đều rõ ràng, có thể Mộc Long trưởng lão không thể nào xuất thủ.
Bởi vì một khi Mộc Long trưởng lão xuất thủ thì hậu quả sẽ không thể tưởng tượng nổi.
Tất cả đều chỉ có thể dựa vào chính bọn họ!
"Tông chủ." Long Dương Hoàng nỉ non một tiếng, quay đầu nhìn về phía Bất Hủ Tông một cái sau đó nổi giận gầm lên một tiếng xông lên trên bầu trời chạm mặt với rất nhiều cường địch thượng cảnh.
Giờ phút này, không thể do dự.
Nhất định phải quả quyết!
Nếu không chắc chắn quân tâm của đại quân Tuyên Quốc sẽ bị dao động.
Long Dương Hoàng xông lên, hai người Ti Hải Hiền lập tức đuổi theo, những thượng cảnh ở sau lưng do dự mấy hơi sau đó cũng đều đồng loạt hóa thành kinh hồng xông lên giết.
Cũng ngay lúc này, ánh mắt Ôn Bình khóa chặt bốn người Nạp Lan Mộ Hồng, trực tiếp thanh trừ thế giới lạc ấn mà hắn vừa mới ban cho.
Cũng trong nháy mắt khi thế giới lạc ấn bị tiêu trừ, bốn người trực tiếp bị đá ra khỏi địa bàn của Bất Hủ Tông, trong nháy mắt trước khi biến mất, nụ cười nắm chắc thắng lợi vẫn còn đang ở trên mặt Vô Tẫn Thiên Huyền, lời nói cũng chỉ mới nói được có phân nửa.
"Bất Hủ Tông, Bi Trạch Vực ta muốn..."
Sau đó hình ảnh trước mắt bỗng nhiên thay đổi.
"Định!"
Theo một chữ cuối cùng từ trong miệng của hắn tuôn ra, sắc mặt Vô Tẫn Thiên Huyền bỗng nhiên cứng lại, bởi vì hắn lại cảm nhận được mạch khí mỏng manh một lần nữa, lần này so với Bi Trạch Vực trước đó chính là hai thế giới.
"Ừm?"
Nạp Lan Mộ Hồng cũng nhíu mày một cái sau đó nhìn khắp xung quanh một lần, trên mặt dần lộ ra vẻ ngưng trọng.
"Đây không phải Bi Trạch Vực..."
Nạp Lan Mộ Hồng nhìn xuống bên dưới, đã không còn nhìn thấy chiến trường nữa.