Hệ Thống Siêu Cấp Tông Môn ( Dịch )

Chương 2030 - Chương 1882 - Thực Lực Tăng Lên, Triều Thiên Hạp Chi Đỉnh! (2)

Chương 1882 - Thực lực tăng lên, Triều Thiên Hạp chi đỉnh! (2)
Chương 1882 - Thực lực tăng lên, Triều Thiên Hạp chi đỉnh! (2)

Cho dù bọn họ có lãnh khốc vô tình đến đâu thì cũng sẽ sinh ra chút tình cảm. Lại thêm mấy trăm năm nay đấu tranh, thù hận tích lũy giữa hai bên, bây giờ đạt được thành quả thắng lợi xưa nay chưa từng có sao lại không khiến cho người của Tuyên Quốc lệ nóng doanh tròng cho được?

Chiến tranh ở Bi Trạch Vực vẫn còn tiếp tục, làm Tuyên Quốc chi chủ, Long Dương Hoàng dẫn người và nhiều loại thiên tài địa bảo đi lên Bất Hủ Tông.

"Vân trưởng lão, đây đều là ta cho tông môn." Long Dương Hoàng vui vẻ chỉ chỉ những cái khay ngọc trên tay tùy tùng sau lưng.

Mười người, mười cái khay ngọc.

Trên khay ngọc trưng bày trên trăm cái tàng giới cấp cao nhất.

Vân Liêu gật gật đầu, đương nhiền là ai đến cũng không có cự tuyệt, dù sao Long Dương Hoàng cũng là một phần tử của Bất Hủ Tông, nhận đồ của người một nhà cũng không phải là vấn đề gì lớn.

Nhưng mà không đợi Vân Liêu nói nhận lấy, Long Dương Hoàng đã mở miệng hỏi: "Vân trưởng lão, ta muốn gặp tông chủ."

"Tông chủ bế quan bảy ngày." Vân Liêu lắc đầu: "Nếu như không phải chuyện quan trọng thì chờ tông chủ xuất quan rồi nói sau."

"Chuyển sang nơi khác nói chuyện." Nụ cười trên mặt Long Dương Hoàng dần dần biến mất, thay vào đó là vẻ nghiêm túc, rất hiển nhiên chuyện mà hắn sắp nói không thể coi thường được.

Khi hai người tìm một nơi yên tĩnh, Long Dương Hoàng mới thấp giọng mở miệng nói: "Ta muốn đánh ra Bi Trạch Vực, nhất cổ tác khí đánh vào địa bàn của Già Thiên Lâu."

"Đánh đi ra? Ngay cả những lãnh địa của Già Thiên Lâu mà ngươi cũng muốn?" Vân Liêu có chút không hiểu, bởi vì bây giờ ngoại trừ Tuyên Quốc ra thì những nơi còn lại gần như có thể nói là "Di khí chi địa". Hi sinh nhân mạng đi cướp những địa phương này có ý nghĩa gì?

"Trận chiến này kết thúc, Thiên Vô Cấm hạ cảnh, trung cảnh của Già Thiên Lâu hao tổn ít nhất ba đến bốn thành, không còn cơ hội nào tốt hơn lúc này nữa." Long Dương Hoàng nghiêm túc nói, bởi vì hắn đã ra lệnh cho Ti Hải Hiền phái đại quân bao vây người của Già Thiên Lâu lại.

Mặc dù không thể toàn diệt được những người tu hành Thiên Vô Cấm đó nhưng ít nhất cũng có thể giết chết bảy thành, từ đó khiến cho Già Thiên Lâu tổn thất chừng năm thành chiến lực đỉnh tiêm.

Ba đến bốn thành, chỉ là phỏng đoán cẩn thận.

"Nạp Lan Mộ Hồng và Thiên Vô Tâm..." Vân Liêu không có phủ định kế hoạch này nhưng cũng không dám đồng ý với kế hoạch của Long Dương Hoàng.

Bởi vì hắn là đại trưởng lão, nếu như hắn gật đầu đồng ý thì chẳng khác nào là tông môn cũng gật đầu đồng ý.

Hắn không muốn khiến cho tông chủ khó xử.

Dù sao Thiên Vô Tâm liên thủ với Nạp Lan Mộ Hồng, rất khó giải quyết.

"Cho nên đây cũng là nguyên nhân mà ta trở về tông. Nếu như tông chủ gật đầu thì ta lập tức đánh ra ngoài, nếu như tông chủ lắc đầu thì ta sẽ dừng."

Long Dương Hoàng thẳng thắn mở miệng.

Hắn muốn đánh ra ngoài bởi vì đây là một cơ hội vô cùng tốt, một khi bỏ lỡ thì Già Thiên Lâu sẽ có được cơ hội thở dốc.

Bây giờ mặc dù địa giới của Tuyên Quốc ẩn chứa mạch khí vượt xa địa giới của Già Thiên Lâu, nhưng mà khiến cho người của Tuyên Quốc mạnh lên cũng không phải là chuyện một sớm một chiều.

Hắn lo lắng nếu như mấy chục năm sau Tuyên Quốc lại đánh đi ra, thời điểm đó chẳng phải là Nạp Lan Mộ Hồng và Thiên Vô Tâm sẽ càng mạnh mẽ hơn nữa rồi sao?

Nhưng mà hắn suy nghĩ lại thì cảm thấy tất cả phải để cho tông chủ quyết định mới được.

Vân Liêu trầm tư một hồi, chậm rãi mở miệng: "Chờ tông chủ xuất quan đi. Lần này tông chủ bế quan rất đột nhiên, hẳn là có đột phá."

"Tông chủ đột phá, chuyện đại hỉ!" Long Dương Hoàng kinh hỉ, sau đó vội vàng móc Truyền Âm Thạch ra liên hệ Tư Không Truy Tinh.

Tông chủ đột phá, Tuyên Quốc đại hỉ.

Phải chuẩn bị hạ lễ!

Thấy thế, Vân Liêu cũng không có ngăn cản, dù sao thì cũng là người của mình.

Hôm sau.

Ôn Bình rốt cục "xuất quan".

Chuẩn xác mà nói là đi từ bên trong Vong Linh Địa Ngục ra.

Đi theo Ôn Bình ra khỏi đó còn có một con sinh vật vong linh hình người không có đầu lâu, cao tới ba trượng, toàn thân màu đỏ thẫm, có máu có thịt, bên trong máu thịt thỉnh thoảng hiện lên tơ máu xích hồng, khiến cho người ta nhìn thấy mà sợ hãi.

Đây chính là một trong số Vong Linh Chi Thần mà Ôn Bình đợi được trong suốt tám ngày trong Vong Linh Địa Ngục, một vị có thể đánh ngang tay với hắn. Đương nhiên, cái gọi là đánh ngang tay được xây dựng dưới tình huống nó có thể vô hạn phục sinh.

Khi Ôn Bình đồng thời dùng tới Thanh Liên Kiếm và Thiên Đạo Thanh Liên Thể, đương nhiên nó không phải là đối thủ của hắn, nhất định sẽ bị đánh đến phá thành mảnh nhỏ trong trăm hơi thở. Bởi vì Thanh Liên Kiếm là Kiếm Tiên chi khí, Thiên Đạo Thanh Liên Thể khắc chế nó gắt gao.

Về phần những Vong Linh Chi Thần khác mà hắn đợi được trong mấy ngày này đều có thực lực cao thấp không đều, mạnh nhất thì tương đương với tiêu chuẩn Thiên Vô Cấm thượng cảnh.

"Nếu như ngươi không có tên thì sau này ngươi gọi là... Hình Thiên." Đối với sinh vật không có đầu như thế này, Ôn Bình vô thức nghĩ đến hai chữ Hình Thiên.

Không có cách nào.

Đời trước, phim truyền hình để lại ảnh hưởng quá lớn với hắn.

Ông ——

Một tiếng trầm mặc ngắn ngủi vang lên từ trong lồng ngực của Hình Thiên, có thể coi là đồng ý.

Ôn Bình đưa mắt nhìn Địa Đạo Thanh Liên trong ao trong Thính Vũ Các, cảm nhận được linh không ngừng tuôn từ trong đó ra, hài lòng gật gật đầu.

Từ hôm nay trở đi, Địa Đạo Thanh Liên là thông đạo liên tiếp Vong Linh Địa Ngục. Linh tồn tại trong thế giới vong linh sẽ liên tục không ngừng tràn vào Triều Thiên Hạp, nói không chừng lúc nào đó sẽ sinh ra một vị yêu nghiệt chân chính, trời sinh có được dị mạch thuộc tính Lôi.

Bình Luận (0)
Comment