Đáng tiếc duy nhất chính là không tồn tại chuyện có cường giả vẫn lạc sau đó tiến hành luân hồi, ở cái thế giới này, cho dù ngươi mạnh cỡ nào, sau khi ngã xuống cũng chỉ là linh. Nhiều nhất linh của ngươi hơi lớn một chút, sau khi đầu thai một lần nữa thì thiên phú sẽ mạnh hơn so với những người khác thôi.
Dời mắt khỏi Địa Đạo Thanh Liên, Ôn Bình đột nhiên nhớ tới đại chiến ở Bi Trạch Vực: "Hẳn là sắp kết thúc rồi a?"
Lúc này Ôn Bình móc Truyền Âm Thạch ra liên hệ Trần Hiết.
Trần Hiết thu được truyền âm thì cực kỳ ngạc nhiên đứng lên.
"Tông chủ, không phải ngài đã bước vào Nguyên Ương Cảnh rồi đó chứ?"
Ôn Bình sửng sốt một chút: "Ngươi nghe ai nói?"
"Long Nguyệt trưởng lão. Nàng nói khi ngài đột phá chỉ tiết lộ một điểm khí tức thì toàn bộ người trong tông môn đều bị dọa đến run như cầy sấy, ngay cả Thiên Vô Cấm trung cảnh Thiên Huyền cũng sau lưng ướt đẫm." Trần Hiết có chút chờ mong nói.
Hả?
Khi dung hợp Thiên Ma Chi Thể mà lại xuất hiện tình huống không hợp thói thường như vậy.
Không đến mức vậy chứ?
"Không có không có, còn sớm." Ôn Bình vội vàng phủ nhận: "Bớt tin chuyện hoang đường của nàng, Thiên Huyền phía sau lưng ướt đẫm không thể là mồ hôi để lại khi tu luyện hay sao?"
"Ừm?"
Trần Hiết cũng sửng sốt một chút.
Đúng đó.
Không thể là mồ hôi để lại khi tu luyện hay sao?
Không nhất định là bị hù?
Ôn Bình hỏi tiếp: "Tình huống ở Bi Trạch Vực thế nào?"
Trần Hiết giật mình, vội vàng đáp: "Thiên về một bên, bây giờ đại quân Tuyên Quốc đạt tới sáu trăm triệu, đã vây kín người của Già Thiên Lâu, trong hai ngày này hẳn là có thể tiêu diệt toàn bộ. Đáng tiếc duy nhất chính là vẫn có một chút Thiên Vô Cấm trốn đi. Đúng rồi, tông chủ, còn có một việc, Long Dương Hoàng đang ở trong tông môn chờ ngài đó, nghe nói ngài đột phá thì lập tức chuẩn bị hậu lễ."
"Lại tới?"
"Ngài yên tâm, lần này hắn tới chắc chắn không chỉ là vì nịnh nọt ngài, nhưng mà hậu lễ hắn chuẩn bị đúng là phong phú, nói thật, chỉ riêng những thiên tài địa bảo đó, nếu như cho Tử Khí Các dùng thì hoàn toàn đủ cho Tử Khí Các dùng mấy chục năm, thậm chí trên trăm năm."
"Ừm, làm việc của mình đi." Dứt lời, Ôn Bình cắt đứt liên hệ Truyền Âm Thạch, để Hình Thiên lại Thính Vũ Các sau đó rời đi.
Khi Long Dương Hoàng nhìn thấy Ôn Bình xuất hiện thì mừng rỡ, vội vàng hành lễ đồng thời lập tức cho người đưa những khay ngọc lên.
"Tông chủ, nghe nói ngài đột phá, chúng ta cố ý chuẩn bị một chút lễ vật cho ngài. Biết ngài chắc chắn không nhìn trúng nhưng đó cũng là một phần tâm ý của chúng ta."
Ôn Bình liếc qua, cầm một cái tàng giới lên thăm dò, trong tàng giới này có vô số thiên tài địa bảo và bạch tinh.
Mặc dù hắn không dùng được nhưng lại có tác dụng lớn với tông môn.
"Thu."
Ôn Bình nói xong, mấy người Vân Liêu vội vàng tiếp tới.
Theo sau đó, Long Dương Hoàng bắt đầu liên tục nịnh nọt, lời nịnh nọt như sóng biển lúc thủy triều lên.
Ôn Bình vội vàng đưa tay kêu dừng: "Được rồi, có gì muốn nói thì trực tiếp nói ra đi."
"Tông chủ, đúng là ta có chút chuyện." Long Dương Hoàng nịnh nọt cười một tiếng, nhưng mà sau đó lại nghiêm mặt lại nói: "Trải qua trận này, Thiên Vô Cấm hạ cảnh, trung cảnh của Già Thiên Lâu chắc chắn hao tổn vượt qua ba đến bốn thành, là một cơ hội tốt cho Tuyên Quốc."
"Ngươi muốn đánh đi ra?" Ôn Bình không ngạc nhiên chút nào, nếu như Long Dương Hoàng không có loại dự định này thì chắc chắn hắn sẽ không tranh vị trí quốc chủ.
Bởi vì có dã tâm mới tranh.
Nếu như đơn thuần vì quyền lợi thì hoàn toàn không cần phải đi liều mạng.
"Tông chủ, ngài cảm thấy thế nào?" Trong hai mắt của Long Dương Hoàng lóe lên vẻ chờ mong nhưng mà sau đó lại lập tức biến mất.
Ôn Bình không do dự: "Vậy thì đánh đi ra."
Long Dương Hoàng đại hỉ, vội nói: "Tông chủ anh minh! Ta lập tức bắt đầu chuẩn bị, tranh thủ trong một năm thống nhất Triều Thiên Hạp."
Nghe đến đây, Ôn Bình bỗng nhiên ý thức được một vấn đề.
Vội vàng hỏi thăm hệ thống, "Hệ thống, phải làm như thế nào thì ta mới có thể có được địa bàn cấp Thế Giới thứ hai?"
"Sau này nhiệm vụ sẽ xuất hiện ban thưởng như thế." Hệ thống đáp.
Sau khi nghe hệ thống trả lời xong, Ôn Bình gọi Long Dương Hoàng đang vội vã không nhịn nổi, muốn rời khỏi thật: "Cứ đi làm là được, nửa bước Nguyên Ương và hai người Nạp Lan Mộ Hồng với Thiên Vô Tâm, tông môn sẽ giải quyết thay ngươi."
"Đa tạ tông chủ!"
Long Dương Hoàng cười đến miệng không khép lại được.
Từ biệt Ôn Bình, sau đó lập tức rời khỏi tông môn chuẩn bị kế hoạch tấn công.
Ôn Bình mắt nhìn mấy người Vân Liêu, lúc này nói ra: "Nếu như các người muốn tham chiến thì cũng có thể đi, coi như là đi lịch luyện, tiếp theo tông môn sẽ tuyên bố nhiệm vụ tương ứng. Không muốn đi tham chiến thì cứ ở lại tông môn tu luyện."
"Tông chủ, ta muốn đi." Vân Liêu là người đầu tiên lên tiếng.
Ôn Bình cũng chẳng suy nghĩ gì nữa.
Theo sau đó mấy người Tần Sơn cũng lần lượt mở miệng.
Đều không ngoại lệ, đều muốn đi.
"Không thể đi hết được." Nếu như tất cả các ngươi đều đi hết thì ai sẽ tới xử lý chuyện của tông môn, hắn cũng không thể tự mình ra tay: "Long Nguyệt, ngươi ở lại."
"A?"
Vẻ mặt Long Nguyệt lập tức như ăn mướp đắng.
Thế là vội vàng cầu khẩn nói: "Bây giờ Triệu Hoán Thuật của ta đã có thể triệu hoán nửa bước Thiên Vô Cấm cự yêu... ta không đi thì sẽ là tổn thất của Tuyên Quốc! Ta muốn đi! Ngài để cho ca ta ở lại, hắn chỉ là một tiểu phế vật đi cũng vô dụng!"
"Ngươi chính là hảo muội muội của ta..." Long Dã đang đứng bên cạnh cũng không còn gì để nói.
Hắn người ca ca này mặc dù thực lực bây giờ đúng là hạng chót trong số các huynh muội nhưng cũng đâu thể tính là tiểu phế vật?