Dưới Nguyên Ương, đụng trúng là chết!
Lúc trước trận chiến ở quốc đô U Quốc, nếu như Thiên Vô Tâm đợi lấy một chiêu này thì chắc chắn linh thể của hắn không thể nào chỉ bị thương một thành đơn giản như vậy được.
Ông ——
Ông ——
Viên châu run rẩy kịch liệt, phóng ra một vòng lại một vòng công kích chấn động, chống cự lại một lần lại một lần nện gõ của Hình Thiên, cũng chấn vỡ một đóa lại một đóa Lục Diệp Thanh Liên. Nhưng mà cũng không thể ngăn cản được bước chân càng ngày càng gần của Hình Thiên và Ôn Bình.
Cũng ngay khi Hình Thiên cách nàng chỉ có trăm trượng, viên cầu bỗng nhiên bộc phát ra thanh quang chói mắt, hóa tất cả mọi thứ xung quanh thành "rừng rậm".
Mà Nạp Lan Mộ Hồng thì là chúa tể của mảnh "rừng rậm" này.
Từng đạo thanh mang đột ngột mọc lên từ mặt đất, bao trùm toàn bộ Bất Hủ Tông, sau đó bắt đầu không ngừng vung vẩy, đánh ra, muốn xoắn nát tất cả mọi thứ bên trong "rừng rậm". Đồng thời phía sau Nạp Lan Mộ Hồng, một hư ảnh nữ nhân lục sắc đang ngâm xướng cao vút.
Nương theo nàng ngâm xướng, tất cả thanh mang như là mọc thêm con mắt đánh tới Ôn Bình, Hình Thiên, mỗi một lần rơi xuống thì đều sẽ tách ra một đóa Thanh Hoa. Thanh Hoa đụng trúng là sẽ nở rộ, mỗi một lần nở rộ đều giống như nửa bước Nguyên Ương đánh ra một quyền.
Hơn nữa muốn tránh cũng không được!
Bởi vì mỗi một sợi thanh mang cách nhau không quá một thước mà thôi.
Oanh ——
Oanh ——
Oanh ——
Thanh mang điên cuồng quật, rơi vào mỗi một tấc đất của Bất Hủ Tông, khiến cho đám người của Bất Hủ Tông trốn tránh trong kiến trúc hãi hùng khiếp vía.
"Đây chính là thực lực của đệ nhất Thiên Bảng sao?" Thiên Huyền kinh hãi không thôi.
Các đệ tử mới nhập tông cũng kinh hãi không thôi.
Nếu không phải Dương Nhạc Nhạc và các đệ tử cũ tự tin đứng trong kiến trúc, dáng vẻ cái gì cũng không sợ thì bọn họ đã sớm chạy trốn.
Cho dù Ôn Bình thấy cảnh này thì cũng không nhịn được cảm thán một câu. Nếu là nửa bước Nguyên Ương bình thường đặt mình vào trong đó mà không có bảo mệnh chi vật thì sợ là cũng phải chết.
"Đáng tiếc, ngươi cho ta thời gian phát dục." Cho dù không có Thanh Liên Kiếm ý hộ thân, chỉ với Thiên Đạo Thanh Liên Thể thì đặt mình vào trong đó cũng có thể lông tóc không thương.
Hình Thiên càng không hợp thói thường, không nhìn hết thảy.
Thanh mang đánh ra, Thanh Hoa nở rộ đều không ngăn cản được hắn mạnh mẽ đâm tới, bởi vì tử khí sẽ nhanh chóng đền bù hết thảy thương thế.
Hình Thiên cứ đuổi theo Nạp Lan Mộ Hồng đánh như vậy, giống như hết thảy xung quanh đều là ảo tưởng, hơn nữa càng chùy càng hung ác.
Hình Thiên truy phía trước, Thanh Liên Kiếm Ca thì che chở Thanh Liên Kiếm đuổi ở phía sau.
Rõ ràng thân ở bên trong mạch thuật của mình nhưng Nạp Lan Mộ Hồng lại chỉ có thể tránh.
"Vì cái gì?" Thấy thế, Nạp Lan Mộ Hồng tức giận mở miệng: "Rõ ràng Triều Thiên Hạp một năm chỉ sản xuất một sợi Nguyên Ương Chi Lực mà thôi."
Nàng thấy Ôn Bình liên thủ với Hình Thiên là đủ tung hoành phía dưới Nguyên Ương Cảnh. Nguyên Ương Giới không có Nguyên Ương Cảnh tồn tại đều không thể ngăn cản hai người.
Ôn Bình vốn không muốn để ý tới nhưng đột nhiên Nạp Lan Mộ Hồng né tránh không kịp bị Hình Thiên đánh cho một gậy.
Bị nện rơi vào trong quần sơn của Bất Hủ Tông, thế là trả lời một câu: "Ngươi cảm thấy mình còn có cơ hội đột phá Nguyên Ương Cảnh sao?"
Bá ——
Thanh Liên Kiếm như kinh lôi rơi xuống.
Vừa mới bị một gậy của Hình Thiên, nàng hoàn toàn không kịp né tránh một kiếm này, khi đứng dậy thì Thanh Liên Kiếm đã thẳng đến lồng ngực.
"Linh thể của ta..." Nạp Lan Mộ Hồng vội vàng vận chuyển linh thể và sử dụng tay đi bắt lấy Thanh Liên Kiếm, thế nhưng vừa vươn tay thì Thanh Liên Kiếm đã xuyên qua người.
Linh thể trước mặt Thanh Liên Kiếm yếu ớt như là đậu hũ.
Phốc ——
Trong lúc Nạp Lan Mộ Hồng tức giận và khiếp sợ, trong khoảnh khắc máu tươi thẩm thấu thân trên, nhưng nàng đã không để ý tới những thứ này.
Bởi vì xương bổng của Hình Thiên lại tới.
Oanh ——
Lần này Nạp Lan Mộ Hồng né tránh nhưng không có hoàn toàn né tránh được.
Xương bổng rơi ở bên cạnh, xung kích to lớn trực tiếp hất tung nàng, thân thể mất đi khống chế trong khoảnh khắc. Mặc dù ngay cả một hơi cũng chưa tới nhưng Thanh Liên Kiếm vẫn giết trở về, đã cắm tại ngực.
"Không!"
Phốc ——
Lại một lần xuyên tim.
Nạp Lan Mộ Hồng vội vàng ổn định thân hình, nhịn đau nhức xuống đồng thời vội vàng lấy từ trong tàng giới ra bảo mệnh chi vật.
Nhưng mà.
Không phản ứng chút nào.
"Ngươi cho rằng bọn người Diệu Nhật là chết như thế nào? Ai mà không có bảo mệnh chi vật đâu." Ôn Bình tâm niệm vừa động, đầy trời Thanh Liên Kiếm che mất Nạp Lan Mộ Hồng.
Giờ khắc này Nạp Lan Mộ Hồng triệt để luống cuống.
Bảo mệnh chi vật vô dụng.
Không gian bích chướng bên trong Bất Hủ Tông cũng không phá nổi.
Về phần xông ra ngoài?
Cảm giác của nàng đã cảm ứng được tông môn đại trận.
Hình như bây giờ mình đã không đường để trốn!
Hai người Ôn Bình và Hình Thiên liên thủ, nàng hoàn toàn không có sức hoàn thủ.
Nếu chỉ là một người thì nàng còn có thể đại chiến một trận, ai thắng ai thua còn chưa nhất định đâu.
"Vì cái gì?" Nạp Lan Mộ Hồng lại tức giận quát lên lần nữa, trong giọng nói có không cam lòng, còn có hận Ôn Bình.
Ôn Bình không để ý đến, chuẩn bị trực tiếp giết Nạp Lan Mộ Hồng.
Tâm niệm vừa động, xương bổng của Hình Thiên bắt đầu tụ lực, tử khí mênh mông từ bên trong Địa Đạo Thanh Liên chui ra tràn vào bên trong xương bổng.
Mà giờ khắc này, Nạp Lan Mộ Hồng còn đang reo hò, trong giọng nói thậm chí đã có chút điên cuồng: "Vì cái gì, vì cái gì?"
Hò hét xong, thanh mang bỗng nhiên chậm lại, hư ảnh sau lưng Nạp Lan Mộ Hồng cũng dần dần nhạt đi, rất nhanh liền biến mất không thấy gì nữa.
"Ừm?"