Ôn Bình ngơ ngẩn.
Bởi vì hắn cảm nhận được Thanh Liên Kiếm bị trở ngại.
Tinh thần lực tìm tòi phía trước thì thấy Nạp Lan Mộ Hồng đã trốn vào trong một thứ hình Kim Tự Tháp cao bằng hai người.
Lúc này Ôn Bình lại chém ra mấy kiếm, sau đó mệnh lệnh Hình Thiên cho nó một đòn tụ lực mà ngay cả mình cũng không dám đỡ.
Oanh ——
Mà sau một tiếng vang thật lớn, đồ vật hình Kim Tự Tháp không hề động một chút nào.
Theo sau đó, Nạp Lan Mộ Hồng ở trong đó hận hận giận mắng Ôn Bình: "Nếu không phải ngươi thì ta nhất định có thể bước vào Nguyên Ương Cảnh. Có di bảo của cường giả Nguyên Ương Cảnh này, ta có thể an toàn đi vào bảo khố Triều Thiên Giới, cầm được Nguyên Ương Chi Lực trong đó! Đều là ngươi làm hỏng chuyện tốt của ta!"
"Ừm? Bảo khố Triều Thiên Hạp, đây chính là nguyên nhân Thiên Vô Tâm chịu gia nhập Già Thiên Lâu?" Ôn Bình liên tục thử mấy kiếm, sau đó thu hồi Thanh Liên Kiếm.
Nạp Lan Mộ Hồng không có trả lời, vẫn hận hận nhìn Ôn Bình, đồng thời cảnh cáo: "Có nó, ngươi giết không được ta, di bảo Nguyên Ương Cảnh, chỉ có Nguyên Ương Cảnh mới có thể phá. Chỉ cần trong ba ngày ta không thể quay về, Thiên Vô Tâm sẽ đóng đại trận ẩn nấp Triều Thiên Hạp!"
Nói xong, Nạp Lan Mộ Hồng trầm mặc mấy hơi.
Sau đó hận hận phun ra mấy chữ: "Ta chỉ không vào được Nguyên Ương Cảnh, nhưng đến lúc đó các ngươi đều phải chết!"
"Tiếp tục chùy." Ôn Bình không thèm để ý, trực tiếp để Hình Thiên bắt đầu mãnh chùy, thử trước một chút xem có thể chùy phá hay không, nếu quả thật chùy không phá thì không chùy.
Trực tiếp đi chủ điện tìm một gian phòng khóa lại, chờ mình đột phá Nguyên Ương Cảnh rồi lại giết chết.
Một lát sau.
Quả nhiên chùy không phá.
Ôn Bình trực tiếp kêu Hình Thiên dừng: "Đem nó theo ta."
Dứt lời, Ôn Bình đi đến Tuyền Nghệ Cung.
Hình Thiên ôm lấy nó, vội vàng đuổi theo.
Rơi xuống trước Tuyền Nghệ Cung, Ôn Bình để Hình Thiên đặt nó ở trước mặt hai vị Trấn Thủ Sứ, sau đó hỏi: "Kinh hỉ không?"
Nói xong, Nạp Lan Mộ Hồng sợ hãi lùi lại mấy bước.
Cảm giác của nàng có thể nhô ra tới, khi cảm giác của nàng rơi vào hai vị lão giả trước mặt thì suýt chút hoài nghi nhân sinh.
"Không có khả năng?"
"Làm sao có thể?"
"Vì cái gì?"
"Hai vị Nguyên Ương Cảnh!"
Nàng không cảm nhận được cảnh giới của hai vị lão giả nhưng chính là bởi vì như thế nên nàng mới dám đoán chắc đây chính là cường giả Nguyên Ương Cảnh.
Bởi vì dưới Nguyên Ương Cảnh không thể nào tránh thoát được cảm giác của nàng.
Ôn Bình lại hỏi: "Nghĩ kỹ chết như thế nào chưa?"
Nạp Lan Mộ Hồng tức giận, còn có chút sợ hãi nói: "Vì cái gì, Bất Hủ Tông có hai vị Nguyên Ương Cảnh tọa trấn, tại sao còn muốn đến Triều Thiên Hạp..."
Hai vị Nguyên Ương Cảnh!
Ngươi nói sớm.
Ngươi nói sớm, ta sớm lăn xa xa.
Tại sao ngươi lại không nói sớm.
Ôn Bình khẽ cười một tiếng: "Muốn sống hay là muốn chết?"
"Sống! Sống! Sống!"
Nạp Lan Mộ Hồng vội vàng gật đầu như gà con mổ thóc.
Bất Hủ Tông có hai vị Nguyên Ương Cảnh tọa trấn, nàng còn dựa vào nơi hiểm yếu chống lại cái gì chứ?
Có kẻ cướp đoạt dám để mắt tới Triều Thiên Hạp sao?
Có người dám có ý đồ với Triều Thiên Hạp sao?
Ai sẽ, ai dám vì Triều Thiên Hạp một năm chỉ sản xuất một sợi Nguyên Ương Chi Lực mà đắc tội với hai vị cường giả Nguyên Ương Cảnh đâu?
"Nói một chút đi, bảo khố Triều Thiên Giới là tình huống như thế nào?" Bây giờ tốc độ linh thể của hắn luyện hóa Nguyên Ương Chi Lực cực nhanh, cho nên cần càng nhiều Nguyên Ương Chi Lực.
Dựa vào xây dựng kiến trúc đặc thù sản xuất hiển nhiên là nước xa không cứu được lửa gần, dù sao Trấn Thủ Sứ có thể hù dọa Nạp Lan Mộ Hồng nhưng doạ không được kẻ địch bên ngoài Triều Thiên Hạp.
Nhưng mà trước khi Nạp Lan Mộ Hồng mở miệng, Ôn Bình dùng tinh thần lực truyền âm cho Vi Sinh Tinh Vũ, để hắn đo lường Nạp Lan Mộ Hồng một chút.
Loại lão yêu tinh này, vì mạng sống, trong mười câu đoán chừng vẫn có một nửa là giả.
Nạp Lan Mộ Hồng vội vàng trả lời: "Triều Thiên Giới là Bí Giới của một vị cường giả Nguyên Ương Cảnh tên là Thiên Khuyết để lại."
Dứt lời, Vi Sinh Tinh Vũ bỗng nhiên rơi xuống trước Tuyền Nghệ Cung.
Đối mặt Vi Sinh Tinh Vũ đột nhiên xuất hiện, Nạp Lan Mộ Hồng ngơ ngác một chút, cho dù không dùng cảm giác cẩn thận tìm tòi nghiên cứu Vi Sinh Tinh Vũ thì nàng cũng có thể xác định đây chính là người vận dụng lực lượng thần bí giết chết Trần Thiên Hà. Bởi vì trên người có khí tức y như vậy.
"Tông chủ."
Vi Sinh Tinh Vũ hành lễ đồng thời trong ánh mắt còn toát ra một sợi sát ý hết sức rõ ràng.
"Biết nàng?" Ôn Bình hỏi lại.
Vi Sinh Tinh Vũ mở miệng nói: "Ta dùng Mệnh Thuật đo rồi, nàng có liên quan đến cái chết của con gái của ta."
Nghe xong lời này, Ôn Bình thản nhiên nói: "Vậy thì thật là tốt, ngươi đo lường một chút những lời nàng nói, chỉ cần có một câu nói láo thì đợi chút nữa sẽ báo thù thay con gái của ngươi."
Sau đó nhìn về phía Nạp Lan Mộ Hồng, lại nói: "Nói tiếp."
Mắt thấy Vi Sinh Tinh Vũ nhanh chóng lấy ra một vật, ngồi xếp bằng ở một bên, trong hai con ngươi Nạp Lan Mộ Hồng hiện ra vẻ kiêng dè thật sâu.
Lại là một loại lực lượng mình chưa hề cảm nhận qua!
"Thiên Khuyết đó thực lực cụ thể không rõ, nhưng có thể khẳng định là hắn chính là người sáng tạo Triều Thiên Hạp, còn có thể khẳng định là Thiên Khuyết đã chết ở bên ngoài lâu rồi. Bởi vì bốn, năm trăm năm trước ta phát hiện nó thì nó đã có thể tùy tiện ra vào."
Ôn Bình mở miệng: “Đo một chút."
Nói xong, Mệnh Bàn trước người Vi Sinh Tinh Vũ chuyển động, nhưng mà lại không cho thấy quẻ tượng giống trước đó, chỉ chuyển động sau đó ngừng lại.
"Thật!"
Ôn Bình quay đầu nhìn về phía Nạp Lan Mộ Hồng: “Nói tiếp."