Ôn Bình không nói gì.
Hắn đang nghĩ hẳn là nên nghĩ biện pháp gì lừa gạt Nạp Lan Mộ Hồng ra?
Nhưng Ôn Bình không nói lời nào, Nạp Lan Mộ Hồng càng luống cuống, lại thấy bên cạnh Vi Sinh Tinh Vũ thu thập xong đứng lên, vội vàng hô lần nữa: "Ôn Tông chủ, chỉ cần ngài cho ta một con đường sống, ta cái gì cũng làm, có thể cả đời làm đao giết người cho ngài!"
Ôn Bình không có đáp, chỉ quay qua nhìn Vi Sinh Tinh Vũ đang đứng bên cạnh nói ra: "Ngươi có lời gì có thể tùy tiện hỏi, thuận tiện nói cho Tử Nhiên các nàng có thể tới nghiên cứu cái đồ chơi này một chút. Đánh nát như vậy có chút đáng tiếc."
"Rõ!"
Vi Sinh Tinh Vũ gật đầu.
Sau đó Ôn Bình cất bước đi ngay, không tiếp tục để ý tới Nạp Lan Mộ Hồng, hình như bây giờ không giết Nạp Lan Mộ Hồng chỉ là bởi vì không muốn phá hư cái đồ này thôi.
Ôn Bình muốn chính là loại hiệu quả này, nếu không thì sao có thể gạt nàng đi từ bên trong ra được?
Bây giờ để nàng đi tới, chắc chắn là không thực tế. Bởi vì mặc dù Nạp Lan Mộ Hồng luống cuống nhưng còn không ngốc.
Nếu như nói sai một câu, rất dễ dàng đánh cỏ động rắn.
Chờ một hai ngày, chờ phòng tuyến tâm lý triệt để hỏng mất mới dễ lừa gạt.
Một bên khác.
Mộc Long một trảo xuyên thủng linh thể của Trác Phong Trần, tùy tiện ném hắn xuống chiến trường như ném rác.
Phanh ——
Thi thể Trác Phong Trần rơi vào trong đám người.
Cường giả các bộ Già Thiên Lâu đều bị một màn này dọa giật mình, ánh mắt không khỏi nhìn về phía đại quân Tuyên Quốc và lâu chủ Vô Tẫn Thiên Huyền.
Phía trước, đại quân Tuyên Quốc khí thế như hồng.
Thấy Trác Phong Trần bỏ mình thì càng dị thường hung mãnh xông lên.
Mà phía sau, Vô Tẫn Thiên Huyền cũng mình đầy thương tích, khí tức uể oải.
Tựa hồ bại cục đã định!
"Kết thúc như vậy sao?"
Một vị cường giả thượng cảnh của Già Thiên Lâu tuyệt vọng cảm khái một câu, trong lòng đã không có tâm tư tái chiến tiếp.
Theo sau đó, Vô Tẫn Thiên Huyền nói ra một chữ càng làm cho hắn lựa chọn rút lui.
"Lui!"
Nói xong, Vô Tẫn Thiên Huyền hóa thành kinh hồng trốn xa chân trời.
Mộc Long không có truy kích, bởi vì Ôn Bình đã thông báo muốn giữ Vô Tẫn Thiên Huyền lại cho Vi Sinh Tinh Vũ, tiếp tục đánh nữa rất có thể sẽ đánh chết.
Mắt thấy đại quân các bộ Già Thiên Lâu bắt đầu hốt hoảng chạy trốn, Mộc Long chỉ ở trên bầu trời trông coi, chỉ cần không có nửa bước Nguyên Ương xuất thủ thì hắn sẽ không ra tay.
Các bộ Già Thiên Lâu thấy lâu chủ cũng chạy trốn, cũng vội vàng rút lui. Ti Hải Hiền thấy thế thì hạ lệnh thừa thắng xông lên.
Trong vòng một ngày đã đánh vào ba ngàn dặm!
Bởi vì người của Già Thiên Lâu chỉ lo trốn, hoàn toàn không có phản kháng.
Khi Long Dương Vương biết tin tức này thì vội vàng hạ lệnh cho Ti Hải Hiền thận trọng từng bước, không thể liều lĩnh, đồng thời triệu tập từng thế lực lục tinh cự đầu dưới trướng.
Chiếm cứ lãnh địa của Già Thiên Lâu, biện pháp tốt nhất cũng không phải là Thần U Quân trấn thủ mà là khiến thế lực lục tinh cự đầu đi chiếm.
Mặc dù bọn họ không mạnh mẽ như Tuyên Quốc nhưng thắng ở nhiều người.
Rất nhiều thế lực lục tinh cự đầu đã sớm quy thuận dưới trướng Long Dương Hoàng thấy thế thì vui không nhịn được, mở đại hội trong đêm điều động trưởng lão dẫn đội đi bên ngoài Tuyên Quốc.
Dù sao ai sẽ ngại địa bàn của mình lớn?
Đồng thời Long Dương Hoàng lại ban bố một mệnh lệnh mới.
Thế lực tham chiến, ai xuất lực nhiều thì người đó có thể đạt được địa bàn càng lớn. Cho dù là thế lực ngũ tinh, thế lực tứ tinh cũng có thể tham dự.
Sáng sớm hôm sau khi mệnh lệnh này đăng báo, toàn bộ người tu hành trong Tuyên Quốc đều sôi trào.
Trên Thần Huyền Cảnh, một nửa người đều hướng tới Khúc Cảnh thông đạo gần nhất, chuẩn bị thông qua Khúc Cảnh thông đạo chạy tới Bi Trạch Vực.
Khi Ôn Bình biết tin tức này thì hài lòng gật đầu, đồng thời cũng cho Tử Nhiên thông qua Bất Hủ Nhật Báo ban bố một cái thông báo.
Kể từ hôm nay, chỉ cần là Tam Tuyền Tuyền Qua Thần Tượng hoặc là Tứ Tuyền, Ngũ Tuyền Tuyền Qua Thần Tượng, chỉ cần gia nhập Tử Khí Các thì có thể tu luyện Tuyền Qua Tân Đạo.
Chỉ cần có thiên phú tu luyện Tuyền Qua Tân Đạo, Tam Tuyền Tuyền Qua Thần Tượng chỉ cần vì Tử Khí Các làm việc mười năm thì có thể lấy được tự do.
Tứ Tuyền ba mươi năm.
Ngũ Tuyền thì là năm mươi năm.
"Tông chủ, chuyện này có thể quá..." Tử Nhiên muốn nói lại thôi.
Ôn Bình không có giải thích quá nhiều: “Mười năm, ba mươi năm và năm mươi năm đủ rồi, quá lâu ngược lại dễ dàng khiến cho Tuyền Qua Nhất Đạo của Triều Thiên Hạp phát triển không nổi. Đã muốn mở ra một cái thời đại mới thì cũng không thể từ Tử Khí Các lật ra thiên chương thứ nhất, sau đó thiên chương thứ hai, thậm chí thiên chương thứ mười cũng do từ người của Tử Khí Các viết ra?"
Không cần thiết.
Như thế phát triển quá chậm.
Dù sao sau này Triều Thiên Hạp cũng là của mình.
"Tông chủ cao thượng!" Tử Nhiên cảm thán một tiếng.
Ôn Bình bất đắc dĩ cười một tiếng, nói: "Được rồi, đừng vuốt mông ngựa, đi làm việc của mình đi."
Có thể đoán được sau này toàn bộ Tam Tuyền Tuyền Qua Thần Tượng, Tứ Tuyền Tuyền Qua Thần Tượng và Ngũ Tuyền Tuyền Qua Thần Tượng của Tuyên Quốc đều sẽ gia nhập Tử Khí Các.
Trừ một số người xem Tử Khí Các là tử địch.
Bởi vì hạn chế như thế, đối với đám Tuyền Qua Thần Tượng bước vào Trấn Nhạc Cảnh, Địa Vô Cấm cũng không tính là cái gì.
Không ra một tháng thì tốc độ sản xuất danh vọng nhất định có thể gấp bội!
Phân phó xong việc này, sau đó Ôn Bình mới đi đến Tuyền Nghệ Cung, chuẩn bị đi xem Nạp Lan Mộ Hồng một chút xem như thế nào rồi.
Khi Ôn Bình vừa đến, Nạp Lan Mộ Hồng vừa nhìn thấy hắn từ xa thì đã quát lên: “Ôn Tông chủ, ngài có thể gieo Nguyên Ương Chi Lực vào mệnh mạch của ta, chỉ cần ta ngỗ nghịch ngài thì ngài có thể lấy tính mạng của ta bất cứ lúc nào. Chỉ cần ta đột phá tới Nguyên Ương Cảnh thì ngài có thể có thêm một thanh đao Nguyên Ương Cảnh."