Suy đi nghĩ lại, Nạp Lan Mộ Hồng cảm thấy chỗ đáng tiền duy nhất chính là thực lực đến gần vô hạn Nguyên Ương Cảnh của mình.
Thiên phú của nàng chứng minh chỉ cần có công pháp cấp Nguyên Ương, lại có một chút Nguyên Ương Chi Lực thì xác suất đột phá cảnh giới thành công của nàng ít nhất cũng bảy thành!
Dứt lời, Nạp Lan Mộ Hồng dùng ánh mắt mong đợi nhìn Ôn Bình, hi vọng có thể nhìn thấy được một chút xíu thay đổi cảm xúc từ trên mặt của Ôn Bình.
"Thế nào?"
Ôn Bình không để ý đến Nạp Lan Mộ Hồng mà chỉ hỏi thăm U Nguyệt vẫn đang lục lọi.
U Nguyệt vốn là Ngũ Tuyền Tuyền Qua Thần Tượng có tư lịch rất sâu, sau khi tu luyện Tuyền Qua Tân Đạo thì lấy được cảm ngộ từ Tuyền Qua Tân Đạo cho nên đã là Lục Tuyền Tuyền Qua Thần Tượng. Còn Tuyền Qua Tân Đạo cũng đã bước vào Tứ Tuyền chi cảnh, là kẻ cao nhất tông môn trừ Tử Nhiên.
Nhưng khi nàng tìm tòi Nguyên Ương di bảo này thì vẫn cau mày, trong hai con ngươi lộ ra chấn kinh, hiếu kì và khát vọng.
Hiển nhiên trong đó có quá nhiều đồ vật nàng xem không hiểu.
Đối với Ôn Bình đến, U Nguyệt cũng không có đình chỉ tìm tòi, chỉ kích động đáp: "Tông chủ, lão thân có thể khẳng định cái này chắc chắn là thủ bút của Thất Tuyền Tuyền Qua Thần Tượng, riêng Long Bích Văn trên đó thì đã có rất nhiều loại chưa từng nghe thấy, lại không phải là Lục Tuyền Tuyền Qua Thần Tượng có thể khắc hoạ được. Muốn nghiên cứu triệt để nó trong thời gian ngắn chỉ sợ rất khó."
"Không nóng nảy, ngươi từ từ xem." Ôn Bình liếc qua Nạp Lan Mộ Hồng đang nhìn chăm chú vào mình, không để ý đến trực tiếp đi.
Mặc cho Nạp Lan Mộ Hồng la lên ở phía sau, hắn vẫn không có quay đầu.
Bởi vì Ôn Bình sợ đi chậm mình sẽ đáp ứng.
Nguyên Ương Cảnh đao, xác thực rất không tệ.
Hơn nữa có thể để nàng giống như Tư Không Truy Tinh, làm việc cho mình nhưng lại không tính một phần tử chân chính của Bất Hủ Tông.
Nhưng nếu như đối phương chỉ vì còn sống mới gia nhập Bất Hủ Tông, Ôn Bình cảm thấy đại khái nàng cũng vì còn sống mà phản bội.
Cũng ngay lúc Ôn Bình rời đi, trước mắt đột nhiên xuất hiện một cái nhắc nhở.
“Linh đầu tiên từ thế giới vong linh đi vào thế giới này đầu thai thành công.”
Ôn Bình vội hỏi: "Ở đâu?"
"Ngay ở Hồng Vực."
Theo sau đó, địa đồ Hồng Vực xuất hiện, hệ thống trực tiếp đánh dấu tọa độ đứa bé sơ sinh trên địa đồ, là một cái thành trì cách Bất Hủ Tông không đủ vạn dặm.
Cảm thấy hiếu kì, Ôn Bình quyết định đi xem một chút.
Dù sao là người thứ nhất.
Mục đích đúng là muốn nhìn một chút xem linh từ thế giới khác tới đầu thai tạo ra hài nhi khác hài nhi Triều Thiên Hạp ở chỗ nào.
Rất nhanh, Ôn Bình thông qua truyền tống trận đi vào trong thành trì.
Một tòa thành nhỏ.
Nhân khẩu mới chỉ mấy trăm vạn mà thôi.
Lúc này Ôn Bình bao trùm tinh thần lực qua, phát hiện lại là một đứa trẻ do một cặp vợ chồng chỉ có tu vi Luyện Thể sinh.
Nói cách khác, phụ mẫu không có đủ thiên phú tu luyện.
Theo sau đó, Ôn Bình lại đồng thời dùng tinh thần lực bao trùm nhiều đứa bé đồng thời ra đời trong thành.
Vì để cho phán đoán càng thêm chuẩn xác, Ôn Bình phân biệt khóa chặt hậu đại của Thông Huyền Cảnh, hậu đại của Thần Huyền Cảnh, còn có hậu đại của một vị Trấn Nhạc Cảnh.
Cứ như vậy, vừa so sánh thì Ôn Bình phát hiện tinh thần lực của đứa bé này mạnh mẽ hơn hậu đại của Thông Huyền Cảnh, Thần Huyền Cảnh và Trấn Nhạc Cảnh.
Bởi vì những đứa bé do người có thiên phú tu luyện sinh cũng không có bất kỳ dao động tinh thần lực gì.
"Thích hợp tu luyện ma pháp nhất mạch." Dù sao người bình thường bước vào Thông Huyền Cảnh mới có thể mở ra cảm giác, cũng chính là tinh thần lực.
Rất nhanh, Ôn Bình lại cảm nhận được khí tức không giống từ trong cơ thể nó.
Tử khí!
Đúng, chính là tử khí!
Một hài tử mới sinh, sinh cơ mạnh mẽ, theo lý không nên, cũng không có khả năng xuất hiện tử khí mới đúng.
“Trải qua kiểm tra, nàng có thiên phú tu luyện tinh thần lực rất cao và tiên thiên dị mạch thuộc tính vong linh!”
Nhìn thấy hệ thống đột nhiên đưa ra kiểm trắc trước mắt, Ôn Bình lập tức cảm thấy rất kinh hỉ.
Đây chính là tính đa dạng mà hệ thống nói sao?
Tiên thiên dị mạch không còn giới hạn ở Ngũ Hành Kim Mộc Thủy Hỏa Thổ.
Chỉ là trước mắt bên trong Bất Hủ Tông cũng không có mạch thuật, công pháp thuộc tính vong linh cho nàng tu luyện, hết thảy đều chỉ có thể tạo.
"Dù sao cũng không hao phí bao nhiêu danh vọng, chế tạo đi." Dị mạch thuộc tính vong linh thứ nhất, Ôn Bình khẳng định muốn bắt lại.
Rất nhanh Ôn Bình đã đi đến trước cửa.
Giờ này khắc này, người tụ tập ở bên ngoài lều gỗ rất nhiều, rất hiển nhiên đều là các gia đình hay là thân thích xung quanh lều gỗ.
"Đại Lưu, tranh thủ lấy tên cho tiểu nữ oa này." Một vị phụ nhân kích động nhìn bé gái trong tay nam nhân.
"Đúng."
"Tranh thủ nghĩ tên trước."
Một đống người bắt đầu ồn ào.
Nam nhân vội vàng lắc đầu: "Tên ta đã nghĩ kỹ, chờ một hồi hãy nói, ta vào xem vợ ta trước."
Dứt lời, nam nhân ôm hài nhi vội vàng đi vào trong lều, đám người vội vàng đi theo. Nhưng mà bởi vì bên trong nhà lều nhỏ hẹp cho nên chỉ một phần nhỏ thân thuộc tiến vào. Hàng xóm và bằng hữu đến xem náo nhiệt đều đàng hoàng đợi ở ngoài cửa.
"Liên... chúng ta có con gái." Nam nhân kích động ôm bé gái đến bên cửa sổ, hốc mắt đỏ thắm nhìn thê tử sức cùng lực kiệt trên giường.
"Ừm..."
Nữ nhân suy yếu nặn ra một chữ.
Cũng ánh mắt đỏ hồng.
Bởi vì đối với bọn họ, cả đời này đã không có hi vọng gì, cho nên có một đứa bé là hi vọng sống duy nhất của bọn họ.
Thấy cảnh này, trong lòng Ôn Bình cũng khó tránh khỏi có chút dao động, sau đó lấy tinh thần lực đẩy đám người ra, nhường ra một con đường tiến vào nhà lều.