Cùng lúc đó, thấy Thiên Vô Tâm đâm đầu thẳng vào bên trong Khúc Cảnh, Ôn Bình vui mừng, ngũ mạch cùng chấn động, khống chế phi thuyền cũng vọt vào.
Phi thuyền chỉ vì ẩn nấp!
Trong nháy mắt khi đi vào trong Khúc Cảnh, Ôn Bình trực tiếp một chiêu Thanh Liên Kiếm Ca cộng thêm Thanh Liên Kiếm đánh tới Thiên Vô Tâm trước mặt.
Hình Thiên thì bộc phát ra tốc độ vượt xa Thiên Vô Tâm khi xông đi vào, trực tiếp dùng thân thể của mình ôm lấy hắn.
"Ngươi có bệnh hả?"
Làm gì có nửa bước Nguyên Ương nào đánh như vậy?
Trong lúc Thiên Vô Tâm chuẩn bị chửi ầm lên thì Thanh Liên Kiếm Ca đã tới, nhưng mà Thiên Vô Tâm bị Hình Thiên một mực khóa lại hoàn toàn không thể động đậy.
Phanh ——
Ngũ mạch cùng chấn động, ý đồ dùng mạch khí và Nguyên Ương Chi Lực đánh bay Hình Thiên nhưng hoàn toàn không làm nên chuyện gì.
Bởi vì Hình Thiên cũng dùng toàn lực!
Mặc dù không thể nào vĩnh viễn khóa lại Thiên Vô Tâm nhưng khóa Thiên Vô Tâm trăm hơi thở cũng không có bất cứ vấn đề gì.
Oanh ——
Thanh Liên Kiếm Ca đồng thời che mất Hình Thiên và Thiên Vô Tâm, Thanh Liên Kiếm thì thừa thế trực tiếp xuyên thủng lồng ngực Thiên Vô Tâm, móc rỗng lồng ngực hắn.
Đương nhiên, Hình Thiên cũng bị xuyên thủng.
"Ngươi..."
Thiên Vô Tâm vạn lần không ngờ được lại còn có người.
Hơn nữa người tới lại còn mạnh hơn Nạp Lan Mộ Hồng, vậy mà một kiếm xuyên thủng linh thể của hắn, đoạt đi tất cả sinh cơ của hắn.
Làm sao có thể?
Từ khi nào mà Triều Thiên Hạp có tồn tại bực này!
Khi thấy rõ người tới là ai, Thiên Vô Tâm trợ to hai mắt, không cam lòng tức giận trừng mắt nhìn Ôn Bình.
Hắn vạn lần không ngờ được lại là Ôn Bình!
"Thế nào lại là ngươi —— "
Ôn Bình trực tiếp ngắt lời Thiên Vô Tâm, nhẹ nhàng cười một tiếng, nói: "Có phải là không ngờ được là không thể chờ được Nạp Lan Mộ Hồng mà lại chờ được ta hay không."
"Tạo hóa trêu ngươi!"
Thiên Vô Tâm tuyệt vọng nhắm mắt lại.
Hình như muốn lẳng lặng chờ đợi tử vong đến.
Lúc này Ôn Bình tâm niệm vừa động, chuẩn bị để Hình Thiên trực tiếp một quyền đánh Thiên Vô Tâm thành sương máu, không cho bất cứ cơ hội nào.
Về phần Hắc Tháp đó ở đâu, đến lúc đó kêu Vi Sinh Tinh Vũ tính một chút là biết.
Nhưng mà ngay khi Hình Thiên chuẩn bị đấm ra một quyền thì Thiên Vô Tâm thấp giọng nói, còn nở một nụ cười thảm nhưng đầy đắc ý: “Lúc chiến tranh ở quốc đô, Hắc Tháp đã từng đóng mấy canh giờ... Ôn Bình... ngươi đoán kẻ cướp đoạt có thể phát hiện hay không? Ha ha... ha ha ha... Ôn Bình... ngươi thắng... nhưng ta cũng không có thua..."
Oanh ——
Sau khi nói xong một chữ cuối cùng, Hình Thiên một quyền đánh hắn thành sương máu.
"Phát hiện thì thế nào?" Ôn Bình bình tĩnh mở miệng, chợt dẫn theo Hình Thiên rời khỏi Khúc Cảnh.
Ta cũng không tin.
Chẳng lẽ mình còn có thể không may đến như vậy, nhóm cướp đoạt đầu tiên tới chính là cường giả Nguyên Ương Cảnh?
Nguyên Ương Cảnh có thể nhìn trúng Triều Thiên Hạp một năm chỉ sản xuất một sợi Nguyên Ương Chi Lực này?
Sau khi rời khỏi Khúc Cảnh, Ôn Bình mới yên lòng mở bàn tay ra đếm Nguyên Ương Chi Lực được bọc bởi mạch khí trong lòng bàn tay.
Hết thảy năm mươi lăm sợi.
Giết một Thiên Vô Tâm nổ Nguyên Ương Chi Lực nhiều hơn mấy người Diệu Nhật cộng lại.
Cất Nguyên Ương Chi Lực, ánh mắt Ôn Bình rơi vào phế tích phía dưới, lúc này hắn cho Hình Thiên mở một lối vào.
Bởi vì vừa rồi Hình Thiên tạo thành phá hư cho nên thông đạo từ cửa hang đến khoảng mười dặm đã đổ sụp, cho nên khi đến được mười vạn dặm dưới lòng đất đã là hừng đông.
Khi đến được mười vạn dặm dưới lòng đất, Ôn Bình bước vào một cái thế giới mới. So với lòng đất yên tĩnh, nơi này càng thêm tịch liêu, bởi vì phóng tầm mắt nhìn lại chỉ có hoang mạc vô biên vô tận, không có một chút xíu sức sống nào.
Chỗ này giống như là một thế giới bị hủy diệt.
Ôn Bình thử dùng tinh thần lực tìm một chút, phát hiện ngay cả một cây cỏ cũng không có.
"Xem ra vị Nguyên Ương Cảnh này đã chết rất lâu." Bởi vì dù là giới do Thiên Vô Cấm sáng tạo, sau khi chết đi mấy trăm năm cũng không thể trở nên hoang vu như vậy.
Theo sau đó Ôn Bình lấy Truyền Âm Thạch ra: “Hỏi nàng chạy đi đâu."
Đã có có sẵn "địa đồ", Ôn Bình cũng lười dùng tinh thần lực tìm tòi.
Nếu không lại tốn nửa ngày nữa.
Mười mấy hơi thở sau, Vi Sinh Tinh Vũ mở miệng nói: "Tông chủ, ta đã tính rồi, nàng không có nói sai. Sau khi tiến vào thì cứ đi tới trước là được. Bảo khố ở trong lòng núi không đáng chú ý cách trăm vạn dặm, nàng đã dùng mạch khí đánh dấu."
Nói xong, Ôn Bình mang theo Hình Thiên đâm đầu thẳng vào bên trong Khúc Cảnh, thông qua Khúc Cảnh đi tới trước, bởi vì nếu như bay thì phải bay một hai tháng.
Một ngày sau đó, Ôn Bình đi tới ngọn núi Nạp Lan Mộ Hồng dùng mạch khí đánh dấu, nếu như không phải Nạp Lan Mộ Hồng dùng mạch khí đánh dấu thì nửa bước Nguyên Ương bình thường đúng là không thể nào phát hiện đây là một cái bảo khố, bởi vì cả ngọn núi đều dùng trận pháp ẩn nặc che đậy.
Rất hiển nhiên, chủ nhân Triều Thiên Giới là một vị Tuyền Qua Thần Tượng rất mạnh mẽ.
Sau khi Ôn Bình đi tới trước ngọn núi, tinh thần lực tìm tòi, thứ nhìn thấy chính là Khúc Cảnh Chi Thủy mênh mông vô bờ, giống như biên giới Triều Thiên Hạp mà hắn nhìn thấy bên ngoài Thiên Tẫn Sơn.
Chỉ là Khúc Cảnh Chi Thủy nơi này rất hiển nhiên càng không tầm thường, màu sắc của nó càng sâu, hơn nữa thỉnh thoảng sẽ xảy ra nổ tung.
Ngay trong khoảnh khắc khi Ôn Bình chuẩn bị tiến vào Khúc Cảnh Chi Thủy thì trong nước bỗng nhiên phát ra một tiếng trầm đục, một cỗ lực lượng kinh khủng lan tràn ra dưới nước.
Liên tục khuếch tán mười dặm sau đó mới dần dần bình tĩnh lại. Xung kích sinh ra do nổ tung đó nửa bước Nguyên Ương bình thường tuyệt đối gánh không được.
"Đi!"