Trong lúc trăm mối vẫn không có cách giải thì nhận được truyền âm của Trần Hiết.
Hai người hỏi thăm lẫn nhau một chút sau đó phát hiện tình huống đều giống như nhau, bọn họ lại vội vàng hỏi những người khác trong tông môn và kết quả không nằm ngoài dự tính của bọn họ.
"Lại là tông môn tập thể tăng lên, chẳng lẽ là tông chủ lại thi triển thủ đoạn gì?" Người Đao Ma nghĩ tới trước tiên chính là tông chủ.
Dù sao trước đó vài ngày Bất Hủ Tông vừa mới cải tạo Tuyên Quốc, đồng thời xây dựng một tòa đại trận bao phủ và bảo hộ toàn bộ Tuyên Quốc.
Loại thủ đoạn này, ngoại trừ đến từ Bất Hủ Tông thì còn có có thể đến từ đâu nữa?
Nghĩ đến đây, Đao Ma đại hỉ!
Cùng lúc đó, Ôn Bình đang ở bên trong Thính Vũ Các thôn phệ mộc khí, cảm nhận được mộc khí tăng cường linh thể một cách vi diệu.
Truyền Âm Thạch bỗng nhiên có động tĩnh.
"Tông chủ, ngài đang bận sao?"
"Ngươi cảm thấy thế nào." Ôn Bình hỏi lại Long Kha đang ở bên kia Truyền Âm Thạch.
Long Kha vội vàng nhìn Trần Hiết đang đứng bên cạnh mình một chút sau đó hỏi ra câu hỏi mà hai người đều rất muốn hỏi: "Tông chủ, sự thay đổi trên cơ thể chúng ta là do ngày thi triển cái gì đó sao?"
"Ngươi nói cái gì đó, ta nghe không hiểu." Trong giọng nói của Ôn Bình có chút không hiểu và nghi hoặc: "Thế nào, chuyện của Tẫn Tri Lâu xong rồi hả? Nếu như không còn chuyện gì bận rộn thì hãy về giúp Long Nguyệt xử lý sự vụ tông môn một chút, hai ngươi đổi vị trí."
"Bận lắm! Tông chủ, gặp lại!" Long Kha vội vàng cắt đứt liên hệ Truyền Âm Thạch.
Đối với câu trả lời này, Long Kha và Trần Hiết hai mặt nhìn nhau một hồi.
Mặc dù tông chủ không thừa nhận nhưng hai người đều cảm thấy chắc chắn là đến từ tông chủ!
Nếu không thì trên đời này làm gì có người tốt bụng như vậy?
Theo sau đó, Ôn Bình lại nhận được thêm mấy lần truyền âm nữa, đều không ngoại lệ tất cả là đều hỏi thăm về chuyện thân thể của mình đột nhiên thay đổi.
Đối với chuyện này, Ôn Bình đều trực tiếp trả lời là không hiểu không biết.
Về phần tại sao hắn lại không trực tiếp nói ra là bởi vì hắn lo lắng nếu như chuyện này truyền đi thì sẽ rước lấy phiền toái không cần thiết.
Tăng phúc gấp mấy chục lần, sức hấp dẫn của nó cũng không nhỏ.
Hắn đoán ngay cả Nguyên Ương Cảnh cũng sẽ động lòng.
Đa số mọi người không dám quấy rầy Ôn Bình, cho nên hỏi thăm lẫn nhau, mà sau khi đạt được kết quả thì bọn họ đều chắc chắn chuyện này đến từ tông chủ.
Nhưng tông chủ không thừa nhận, mọi người cũng biết điều không hỏi không nhắc tới nữa.
Mà Ôn Bình sau khi giải đáp xong vấn đề này thì trực tiếp đi vào cấm khu cuối cùng trong Pháp Nguyên Sơn Cốc, chuẩn bị tu luyện thức thứ năm của Thanh Liên Thất Kiếm.
Chỉ cần tu luyện thành công thì thực lực của mình có thể tăng lên thêm một mảng lớn nữa. Đến lúc đó chờ Già Thiên Tháp xây dựng xong thì có thể xây dựng kiến trúc sản sinh ra Nguyên Ương Chi Lực.
Nguyên Ương Cảnh ở trong tầm tay.
Sau khi tu luyện xong, Ôn Bình đi từ trong Pháp Nguyên Sơn Cốc ra thì thuận tiện đi dạo qua Tuyền Nghệ Cung một vòng, qua đó kiểm tra tình trạng của Nạp Lan Mộ Hồng như thế nào rồi.
Gặp lại Nạp Lan Mộ Hồng, tâm tính của Ôn Bình xảy ra một chút thay đổi, hắn đột nhiên cảm thấy cũng không cần phải giết chết Nạp Lan Mộ Hồng.
Trước đó đây là kẻ địch không sai, nhưng với giai đoạn bây giờ thì đúng là nàng rất có giá trị. Chỉ cần có thể khống chế thì giữ nàng lại cũng không phải là không thể được.
Sau khi Nạp Lan Mộ Hồng nhìn thấy Ôn Bình thì trong đôi mắt của nàng đã không còn kích động và khát vọng như trước đó, ngược lại là rất bình tĩnh hỏi một câu: "Ôn Tông chủ, tới phiên ta?"
"Cái gì tới phiên ngươi?"
Bây giờ Ôn Bình nhìn Nạp Lan Mộ Hồng, sao cứ có cảm giác là nàng không còn muốn sống nữa?
Nạp Lan Mộ Hồng cười thảm một tiếng, bình tĩnh mở miệng nói ra: "Sau khi Thiên Vô Tâm chết, không phải là sẽ tới lượt ta hay sao?"
Sau khi cố gắng giãy giụa suốt mấy ngày nay, tâm lí của Nạp Lan Mộ Hồng cũng chuyển biến từ sợ hãi sang thong dong và thản nhiên, cũng đã chuẩn bị sẳn sàng đón chờ cái chết.
Nếu như trước sau gì cũng phải chết thì còn sợ hãi làm gì.
Dù sao nàng đã chết từ rất lâu rồi.
Sống tạm mấy trăm năm, đầy đủ.
Đối với chuyện này, Ôn Bình không có đáp.
Nạp Lan Mộ Hồng lại hỏi: "Xem ra chính là vào hôm nay, Ôn Tông chủ, người có thể thỏa mãn lòng hiếu kỳ của một kẻ hấp hối sắp chết hay không?"
"Ngươi nói."
"Trong bảo khố có công pháp và Nguyên Ương Chi Lực sao?"
"Có, hơn nữa còn không ít."
"Ai... đúng là tạo hóa trêu ngươi." Sau khi đạt được đáp án, Nạp Lan Mộ Hồng cười một tiếng thảm đạm, sau đó trực tiếp đi ra.
Rất thản nhiên.
Hình như cũng rất yên tĩnh.
Chỉ là trong yên tĩnh lộ ra một chút bất đắc dĩ.
"Cũng không nhọc đến tiền bối xuất thủ, ta tự mình tới đi." Sau khi đi ra, lúc này Nạp Lan Mộ Hồng quay đầu đưa mắt nhìn về phía hai vị Trấn Thủ Sứ, sau đó mở ra mạch môn.
Chuẩn bị tự hủy mạch môn mà chết.
U Nguyệt đang đứng ở bên cạnh vội vàng rút đi, trốn đến sau lưng Ôn Bình.
Ôn Bình thì tới gần, một cái tay đặt trên bờ vai của Nạp Lan Mộ Hồng, nói ra: "Trả lời xong vấn đề của ta rồi chết cũng không muộn."
Nạp Lan Mộ Hồng ngơ ngẩn.
Không giết nàng?
Bá ——
Ánh nắng hy vọng lại chiếu vào nàng một lần nữa.
Đóa hoa muốn sống lại nở rộ một lần, tỏa ra vẻ đẹp trước nay chưa từng có của nó.
"Tông chủ, ngài hỏi, khẳng định câu câu là thật!"
Ôn Bình hỏi: "Ngươi tới từ chỗ nào?"
"Khải Vân Thiên, là một cái Nguyên Ương Giới không có Nguyên Ương Cảnh tồn tại giống như Triều Thiên Hạp, khoảng cách Triều Thiên Hạp cũng không xa."
"Khải Vân Thiên..."