Ôn Bình lẩm bẩm một câu, sau đó bừng tỉnh đại ngộ, Nguyên Ương Giới khoảng cách Triều Thiên Hạp gần nhất không phải là Khải Vân Thiên sao?
Bá chủ chính là Vân Khởi gì đó.
Nạp Lan Mộ Hồng vội nói: "Tông chủ quả nhiên ngài đến từ bên ngoài Triều Thiên Hạp!"
"Tại sao ngươi lại muốn đi tới Triều Thiên Hạp? Mặc dù Khải Vân Thiên chỉ là Nguyên Ương Giới lục tinh nhưng mà nó phồn hoa và cường thịnh hơn Triều Thiên Hạp quá nhiều."
"Cũng không phải là ta mong muốn như thế mà là ta bị đuổi ra. Gia tộc của ta vốn là một trong số những thế lực đỉnh tiêm ở trong Khải Vân Thiên, nhưng sau khi thất bại trong công cuộc tranh đoạt vị trí bá chủ của Khải Vân Thiên thì toàn bộ gia tộc của ta đều bị đuổi ra khỏi Khải Vân Thiên, bị ép lang thang trong hư không, vốn định tìm một cái Nguyên Ương Giới mới để gầy dựng lại nhưng mà không ngờ được lại gặp được đoàn đội của kẻ cướp đoạt, bọn họ không những cướp sạch chúng ta mà còn trấn sát đa số tộc nhân của ta. Ta rất là may mắn cho nên mới trốn thoát được, sau khi chạy trốn suốt một năm thì ta ngoài ý muốn xâm nhập Triều Thiên Hạp." Nói xong, Nạp Lan Mộ Hồng vội vàng nhấn mạnh: "Ôn Tông chủ, ngài có thể mời Vi Sinh Tinh Vũ đến, cam đoan không có một câu là nói dối."
Nhưng mà lúc này Ôn Bình không có tìm Vi Sinh Tinh Vũ đo, bởi vì giờ phút này Nạp Lan Mộ Hồng có nói thật hay là nói dối cũng hoàn toàn không có quan trọng đối với hắn nữa.
"Đoàn đội kẻ cướp đoạt?"
Ôn Bình cảm thấy hứng thú với chuyện này hơn.
Nạp Lan Mộ Hồng giải thích: "Đa số là người tu hành trong một số Nguyên Ương Giới bị lược đoạt, xâm chiếm sau đó không nhà để về, còn có một bộ phận là những người tu hành bình thường đến từ từng cái Nguyên Ương Giới khác nhau. Thiên Vô Cấm thượng cảnh là tiêu chuẩn thấp nhất để gia nhập, nhưng chỉ có thể coi là pháo hôi, trong đó nửa bước Nguyên Ương chiếm đa số. Bọn họ dựa vào cướp đoạt sinh tồn, đồng thời cũng thường xuyên cướp đoạt Nguyên Ương Giới khác. Có một ít đoàn đội kẻ cướp đoạt thậm chí còn có cường giả Nguyên Ương Cảnh tọa trấn. Hơn nữa cho dù là bất cứ đoàn đội kẻ cướp đoạt nào cũng đều có nhân số đông đảo, đồng thời chỉ cần Nguyên Ương Giới bị để mắt tới đều sẽ bị cướp đoạt không còn, cũng có đoàn đội kẻ cướp đoạt tàn bạo hơn sẽ biến tất cả người ở trong Nguyên Ương Giới đó thành nô lệ, xem đó như thương phẩm bán đi với giá rẻ."
"Không ai quản bọn họ?"
Xem toàn bộ người trong Nguyên Ương Giới như nô lệ bán, khá lắm, còn hung ác hơn cả thực dân.
Chỉ nghĩ đến thôi cũng đủ cảm thấy hình ảnh đó thảm liệt như thế nào.
"Mặc kệ, bởi vì đại đa số Nguyên Ương Giới lục tinh đều không phải là đối thủ. Còn những Nguyên Ương Giới có Nguyên Ương Cảnh trấn giữ thì nào có thời gian đi quản mấy chuyện như thế này. Chỉ cần không đụng chạm đến lợi ích của bọn họ thì cho dù đoàn đội kẻ cướp đoạt có giết nhiều người như thế nào đi nữa thì bọn họ cũng sẽ không quản. Huống chi, có cường giả Nguyên Ương Cảnh bản thân chính là thủ lĩnh đoàn đội kẻ cướp đoạt."
"Đoàn đội kẻ cướp đoạt như thế này nhiều không?"
"Không ít, chỉ riêng Khải Vân Thiên, trong ba trăm năm ta sinh sống ở đó thì đã từng bị đoàn đội kẻ cướp đoạt tập kích cướp đoạt năm lần."
Nghe đến đây, Ôn Bình cảm thấy ngoại trừ xây dựng Già Thiên Tháp ra thì mình cũng cần phải tiến hành thăng cấp Ngự Thiên Đại Trận một phen.
Đoàn đội kẻ cướp đoạt đánh lên Bất Hủ Tông gần như là chuyện không thể nào, trừ phi có cường giả Nguyên Ương Cảnh. Nhưng nếu như đoàn đội kẻ cướp đoạt tập kích quấy rối những chỗ khác ở trong Triều Thiên Hạp thì sao?
Ví dụ như là những nơi mà truyền tống trận không đi đến được.
So với bị động bôn ba phòng ngự khắp nơi thì không bằng chủ động gia tăng thủ đoạn công kích của Ngự Thiên Đại Trận, để cho những đàn đối kẻ cướp đất đó không tìm thấy đồng thời cho dù có tìm được thì cũng không dám đi vào.
"Không nên chống cự." Ôn Bình không tiếp tục hỏi tiếp mà ngưng tụ ra một đoàn Nguyên Ương Chi Lực đưa vào bên trong mạch môn của Nạp Lan Mộ Hồng.
Nạp Lan Mộ Hồng há lại không biết đây là ý gì?
Gieo Nguyên Ương Chi Lực vào bên trong mạch môn.
Kể từ đây về sau sinh tử không còn do mình quyết định nữa.
Nhưng mà đây cũng là biện pháp duy nhất để có thể sống tiếp được.
"Ôn Tông chủ, từ đây về sau ta chính là đao của ngài."
Mặc dù Nạp Lan Mộ Hồng đã bị mình nắm trong tay, nhưng Ôn Bình vẫn lạnh giọng cảnh cáo: "Nếu như có lòng khác thì ngươi cũng biết hậu quả rồi đó. Từ hôm nay trở đi, ngươi đến trông coi Thiên Tằng Giai, nếu như không có mệnh lệnh của ta mà ngươi tự ý rời đi thì chết!"
"Minh bạch..." Nạp Lan Mộ Hồng gật gật đầu, mặc dù sống tiếp được nhưng trong lòng không khỏi cảm thấy có chút chua xót.
Ôn Bình tiếp tục nói ra: "Đừng nói ta không cho ngươi cơ hội, chỉ cần nguoi giữ vững vị trí số một ở trên Thiên Bảng một năm, công pháp cấp Nguyên Ương và mạch thuật ngươi có thể tùy ý chọn một trong hai."
"Đa tạ tông chủ!"
Nạp Lan Mộ Hồng không khỏi vui mừng.
Nàng cảm thấy Ôn Bình không cần đùa nghịch mình, có quá nhiều lý do.
Cho dù như thế nào từ đó cũng là hy vọng!
"Đi theo ta." Ôn Bình không có nói tiếp cái gì, dẫn Nạp Lan Mộ Hồng tới Thiên Tằng Giai, để nàng canh giữ ở phía dưới Thiên Tằng Giai.
Không có mục đích gì.
Chỉ là bây giờ không biết dùng nàng ở chỗ nào mà thôi.
Nhưng chắc chắn sau này sẽ có chỗ dùng tới nàng.
Về phần có cho công pháp cấp Nguyên Ương hay không, Ôn Bình cảm thấy nếu như nàng có thể giữ vững được một năm, cho thì có làm sao.
Đến lúc đó có thêm một thủ hạ là Nguyên Ương Cảnh cũng không tệ.