“Thu hoạch được năng lực đặc thù: Chỉ định cảnh giới mạch thuật +1, giống như trên.”
"Vẫn được, hẳn là sẽ có người tốn một sợi Nguyên Ương Chi Lực mua sắm." Mười vạn danh vọng đổi một sợi Nguyên Ương Chi Lực, không lỗ không lỗ.
Sau khi cất đồ vào, Ôn Bình rời phòng đi ra hành lang, liếc nhìn Thần Phi Thành một chút sau đó mở giao diện hệ thống ra.
Mở ra phiêu lưu!
“Đang phiêu lưu....”
“Ngẫu nhiên chọn địa điểm: Thiên Khải Thành ở Khải Vân Thiên.”
“Cửa ra vào đang trong quá trình mở ra....”
“Mở ra thành công!”
“Túc chủ có thể ra ngoài, cánh cửa mới xuất hiện phía bên phải chính là thông đạo nối liền Thiên Khải Thành và Tử Khí Các.”
Ôn Bình đi ra hành lang, quan sát lầu một, sau đó có người chú ý tới Tử Khí Các đột nhiên xuất hiện thêm một cánh cửa.
Nhưng mà cũng chỉ thêm ra một cánh cửa mà thôi, cũng không có khiến cho mọi người hiếu kỳ, khi có người phát hiện không thể đi ra từ cửa đó thì mới thấy khác thường.
Lúc này, Ôn Bình tâm niệm vừa động, gọi Tử Nhiên kêu Hắc Thạch Yêu Hầu đang trấn giữ bên trong Tử Khí Các chạy tới cửa, không cho bất kỳ ai đi ra khỏi cửa đó.
Sau đó tinh thần lực từ cửa dò ra ngoài.
Không dò xét không biết, dò xét một cái là giật mình.
Đây là một tòa thành thị mà tinh thần lực của hắn cũng không dò xét được tới biên giới, những nơi tinh thần lực đi qua, Trấn Nhạc Cảnh và Địa Vô Cấm xuất hiện khắp nơi.
Thiên Vô Cấm cũng cực kỳ phổ biến, trong phạm vi bao trùm của tinh thần lực, thượng cảnh có năm mươi, sáu mươi người, đồng thời hắn còn cảm nhận được ít nhất mười khí tức nửa bước Nguyên Ương.
Hơn nữa đều không phải là loại như Vô Tẫn Thiên Huyền.
Phần lớn người có khí tức đều mạnh hơn Thiên Vô Tâm, còn có mấy người có khí tức lực lượng ngang với Nạp Lan Mộ Hồng, thậm chí có một người có khí tức gần bằng Hình Thiên.
"Đi Thiên Tằng Giai gọi Nạp Lan Mộ Hồng đến Tử Khí Các ở Thần Phi Thành." Thu hồi tinh thần lực, sau đó Ôn Bình nhìn Hắc Thạch Yêu Hầu đang đứng trước cửa, móc Truyền Âm Thạch ra liên hệ Long Nguyệt.
Một con Hắc Thạch Yêu Hầu, xếp hạng không đủ.
Nhất định phải gọi một người tới trấn tràng.
Mộc Long coi như xong, hắn muốn tu luyện, đồng thời còn phải nhìn chằm chằm chiến trường Tuyên Quốc và Già Thiên Lâu.
Vậy cũng chỉ có Nạp Lan Mộ Hồng.
Chỉ có nàng là đang rảnh rỗi.
Khi Nạp Lan Mộ Hồng đi vào Tử Khí Các, Biết được chuyện tiếp theo mình làm là không ngủ không nghỉ đứng hai bên của cửa vào Tử Khí Các thì nàng trầm mặc. Trong lúc nhất thời trong lòng ngũ vị tạp trần, cảm thấy cực kỳ khó chịu.
Nhưng khi nhìn thấy Hắc Thạch Yêu Hầu đang đứng ở đối diện mình thì trong khoảnh khắc cảm giác chua xót trong lòng Nạp Lan Mộ Hồng bị nghi hoặc và khó hiểu thay thế.
Tông chủ Bất Hủ Tông muốn làm cái gì?
Muốn đón một vị khách quan trọng nào đó hay sao?
Chẳng lẽ là Nguyên Ương Cảnh!
Cũng thế, chỉ có người như vậy mới xứng được hai vị nửa bước Nguyên Ương nghênh đón.
"Hai ngươi canh giữ ở đây, một tấc cũng không rời." Nói xong, Ôn Bình cất bước đi ra Tử Khí Các.
Sau khi ra khỏi Tử Khí Các, hắn nhìn thấy tốp năm tốp ba người đi đường và nhiều loại tiếng rao hàng, cực kỳ náo nhiệt.
Nhưng mà cảnh tượng náo nhiệt này cũng không khác gì thành thị ở trong Triều Thiên Hạp, chỉ có khác ở chỗ người ở trong Thiên Khải Thành nhiều hơn một chút mà thôi, đồng thời người đi đường có tu vi cảnh giới cao hơn và cũng không nhìn thấy mãnh thú và yêu vật thay cho đi bộ.
Ôn Bình ngắm nhìn bốn phía một chút, phát hiện cửa ra vào Tử Khí Các xuất hiện trên một đường phố bình thường, cái gì cũng có bán, chỉ riêng tiệm do Tuyền Qua Thần Tượng mở cũng có năm sáu cái, nhưng mà hầu như đều bán những thứ cho người tu luyện bình thường sử dụng.
Mà Tử Khí Các thì nằm ở vị trí hẻo lánh trên con đường này mặc dù linh hoạt giúp nhưng mà những người đi ngang qua đa số đều là Thần Huyền, Trấn Nhạc Cảnh, ngẫu nhiên mới có thể nhìn thấy một hai người tu hành Địa Vô Cấm, Thiên Vô Cấm và trên Thiên Vô Cấm thì hoàn toàn không thấy.
"Đường phố bình thường như thế này, cho dù đến chết thì nửa bước Nguyên Ương cũng sẽ không đi qua một lần?" Ôn Bình cảm thán một câu, nhưng mà hắn cũng không quan tâm.
Đợi chút nữa để Hắc Thạch Yêu Hầu và Nạp Lan Mộ Hồng đứng ở ngoài cửa, đoán chừng không được bao lâu thì Tử Khí Các có thể danh chấn Thiên Khải Thành.
Theo sau đó, Ôn Bình rời khỏi phạm vi Tử Khí Các, bắt đầu đi dạo xung quanh đường phố, cảm nhận phong thủ không giống như chỗ mình.
Nhưng mà ngôn ngữ ở Khải Vân Thiên hoàn toàn không giống như ngôn ngữ ở Triều Thiên Hạp, Ôn Bình dạo qua một vòng, dựa vào hệ thống phiên dịch mới nghe hiểu người chung quanh nói cái gì.
Cũng may đối với hắn bây giờ thì học tập ngôn ngữ mới đơn giản như là uống nước vậy, một lát sau là có thể học được sơ bộ rồi.
Tuy nói không đến mức dùng văn tự và ngôn ngữ của Khải Vân Thiên viết một bản nhưng ít nhất cũng có thể giao lưu được với người khác.
Ôn Bình kêu hệ thống cung cấp tư liệu cho hắn học tập ngôn ngữ của Khải Vân Thiên, vừa đi dạo vừa học tập không đến nửa khắc đồng hồ thì đã học xong.
Sau khi nghe hiểu được người xung quanh nói gì thì Ôn Bình ừ mà hiểu được tại sao không nhìn thấy được mãnh thú và yêu vật thay đi bộ ở bên trong Thiên Khải Thành.
Hóa ra là ở Thiên Khải Thành có văn bản quy định rõ ràng không phải nhân tộc thì không thể đi vào thành! Bởi vì ở Khải Vân Thiên địa vị của Yêu tộc cực kỳ thấp.
Thấp tới trình độ nào?
Thậm chí không thể hoá hình trước mặt của người khác.
Chỉ cần có yêu vật dám hóa hình trước mặt người khác thì sẽ bị xử quyết.
Khá lắm.
Chân chính kì thị chủng tộc!