Mấy người Hô Lan thấy thế thì không dám hỏi nhiều.
Bởi vì người tới dù chỉ đứng ở xa cũng khiến cho mọi người rất là áp lực.
Chắc chắn là đại nhân vật!
Hô Lan chỉ hỏi một câu: “Tông chủ, sao ta không nghe hiểu được hắn đang nói gì?"
Ôn Bình chỉ trả lời một câu đơn giản nhưng lại khiến cho Hô Lan và những người khác bên trong Tử Khí Các vì thế mà kinh ngạc: “Bởi vì không phải là ngôn ngữ của Triều Thiên Hạp."
Sau khi Lưu Trảm đi, Ôn Bình tiếp tục lên lầu tu luyện, lẳng lặng chờ vị khách thứ hai tới cửa.
Nhưng mà khi màn đêm buông xuống cũng chưa gặp được vị nửa bước Nguyên Ương thứ hai tới cửa, ngược lại là xung quanh Tử Khí Các lại có thêm mấy vị nửa bước Nguyên Ương.
Đối với chuyện này, Ôn Bình bó tay rồi.
"Các ngươi đi vào đi chứ."
Thấy bọn họ chậm chạp không chịu đi vào, Ôn Bình kêu Nạp Lan Mộ Hồng viết thêm mấy chữ lên trên bảng hiệu - một sợi Nguyên Ương Chi Lực một món đồ.
Sau khi viết thêm mấy chữ này không được bao lâu thì đã có nửa bước Nguyên Ương tới cửa hỏi thăm, nghe nói là một sợi Nguyên Ương Chi Lực thì hài lòng rời đi.
Tiếp theo sau đó cũng có mấy người tới hỏi nhưng chỉ hỏi mà thôi.
Rất hiển nhiên, rất nhiều người đều không tin tin tức mà Lưu Trảm đem ra ngoài.
Cùng lúc đó, tin tức cường giả bên ngoài Triều Thiên Hạp xuất hiện bên trong Tử Khí Các nhanh chóng truyền bá ra Thần Phi Thành và trong tông môn.
Khi mấy người Vân Liêu, Trần Hiết biết được tin tức này thì lập tức chạy tới để chứng thực nhưng mà tất cả đều bị Ôn Bình đuổi đi.
Không lâu sau, mấy người Tử Nhiên và U Nguyệt cũng đi tới Tử Khí Các, mục đích của các nàng không giống như là lòng muốn Xem náo nhiệt của mấy người Vân Liêu, mấy người Tử Nhiên chỉ muốn đi ra bên ngoài mở mang kiến thức một chút về những Tuyền Qua Thần Tượng đó, đồng thời xem kỹ nghệ của những Tuyền Qua Thần Tượng đó.
Đối với chuyện này Ôn Bình không có ngăn cản, dù sao trước đó hắn đã đồng ý rồi, nhưng vì lý do an toàn hắn vẫn kêu Nạp Lan Mộ Hồng đi theo.
Có Nạp Lan Mộ Hồng, ít nhất sẽ không có ai dám động thủ. Mặc dù có mãng phu mưu đồ làm loạn thì cũng có thể ngăn lại một hồi.
Ngăn lại một hồi, hắn và Hắc Thạch Yêu Hầu sẽ kịp chạy đến, cho nên cũng có thể bảo đảm được an toàn cho ba người Tử Nhiên, U Nguyệt và Chiêm Đài Thanh Huyền.
Trong khoảnh khắc khi ba người bước ra khỏi Tử Khí Các, mấy vị nửa bước Nguyên Ương lập tức phóng cảm giác tới giám thị nhất cử nhất động của mấy người Tử Nhiên.
Ôn Bình trực tiếp vận dụng tinh thần lực đánh trả, dọa lùi mấy người.
Mấy vị nửa bước Nguyên Ương cảm nhận được tinh thần lực mãnh liệt của Ôn Bình thì sợ đến nhanh chóng thu hồi cảm giác lại đồng thời cũng quay đầu chạy.
Dù sao chỉ riêng tinh thần lực và cảm giác thì hẳn là cường giả Nguyên Ương Cảnh cũng không có mạnh như hắn, nửa bước Nguyên Ương thì càng khỏi phải nói.
"Nguyên Ương Cảnh!"
"Ta... tiền bối, ta sai rồi!"
"Tiền bối! Tiền bối!"
Mấy vị nửa bước Nguyên Ương sợ hãi kêu vài tiếng, sau đó hốt hoảng thối lui.
Bọn họ hoàn toàn không ngờ được là so với một sợi Nguyên Ương Chi Lực một tấm Thất Tuyền Tuyền Qua Đồ thì còn có chuyện khó tin hơn nữa.
Tử Khí Các nho nhỏ này, không chỉ nửa bước Nguyên Ương đón khách mà còn có cường giả Nguyên Ương Cảnh chân chính tọa trấn trong tiệm.
Sau khi mấy vị nửa bước Nguyên Ương thăm dò Tử Nhiên bị sợ quá chạy mất, những nửa bước Nguyên Ương khác Cũng nhanh chóng phát hiện ra được điều khác thường.
Mặc dù không biết là đã xảy ra chuyện gì nhưng mà bọn họ vẫn cẩn thận rút lui, rút lui đến một khoảng cách mà bọn họ tự cho là an toàn.
Đối với kết quả này, Ôn Bình cũng không thèm để ý.
Hắn chỉ để ý là tại sao lại không có ai đến?
Dù chỉ hỏi vài câu thôi cũng được.
Cũng không thể làm cho mình giống như là Vương bà bán dưa, còn phải mèo khen mèo dài đuôi, làm như vậy thì quá mất thể diện. Cho dù hắn có đồng ý thì chưa chắc gì hệ thống sẽ đồng ý.
Tiếp tục chờ đợi một hồi nhưng vẫn không đợi được có khách tới, cuối cùng lại chờ được một người có da mặt rất là dày là Long Nguyệt.
Khi Long Nguyệt biết mấy người Vân Liêu bị đuổi đi, nàng nghiên cứu một hồi sau đó mới tới Tử Khí Các: “Tông chủ, ngài để cho ta ở lại đây đi. Hô Lan chỉ là một tên hán tử thì sao hầu hạ ngài được, ta thì không giống, ta trời sinh đã biết hầu hạ người khác."
Ôn Bình liếc nhìn vẻ mặt thành thật của Long Nguyệt, hắn chỉ nhìn thấy được hai chữ trên đó, chính là nói nhảm.
Nhưng mà Ôn Bình cũng không có đuổi Long Nguyệt đi giống như đuổi mấy người Vân Liêu: “Chỉ cần không đi ra ngoài, ngươi thích ở lại đây thì cứ ở lại đây đi."
"Tông chủ vạn tuế!"
Long Nguyệt đại hỉ.
Bởi vì toàn bộ tông môn chỉ có một mình nàng được ở lại đây.
Không thể đi ra ngoài thì không đi ra ngoài cũng được, dù sao có thể nhìn thấy người ở bên ngoài Triều Thiên Hạp là được.
Sau khi tin tức đã truyền về tông môn, mấy người Vân Liêu hâm mộ gần chết nhưng lại không thể làm gì được chỉ có thể vùi đầu làm việc của mình.
Về phần tại sao Ôn Bình chỉ để duy nhất một mình Long Nguyệt ở lại đây.
Nguyên nhân rất đơn giản.
Bởi vì Long Nguyệt xử lý tông môn sự vụ không tệ.
Ôn Bình đã có một ý nghĩ trong đầu, đó chính là sau này tất cả sự vụ cơ bản trọng tông môn đều sẽ giao cho nàng xử lý.
Cứ như vậy Long Nguyệt cũng không tránh được chuyện phải giao thiệp với người khác, để cho nàng mở mang kiến thức một chút về cường giả ở bên ngoài Triều Thiên Hạp cũng là chuyện có lợi mà không có hại.
...
Thiên Khải Thành, Thiên Hộ Phủ.
Là bộ môn cao nhất ở dưới phủ thành chủ Thiên Khải Thành, chức trách của bọn họ chính là bảo vệ Thiên Khải Thành, duy trì trật tự ở trong thành thị lớn thứ ba ở Khải Vân Thiên.