Hệ Thống Siêu Cấp Tông Môn ( Dịch )

Chương 2060 - Chương 1912 - Ngày Thứ Nhất: Không Thu Hoạch Được Gì

Chương 1912 - Ngày thứ nhất: Không thu hoạch được gì
Chương 1912 - Ngày thứ nhất: Không thu hoạch được gì

Ôn Bình khẽ cười một tiếng, giống như không có để ý tới lời cảnh cáo của Lưu Trảm, thử mời hắn vào bên trong Tử Khí Các: "Đúng là ta không phải là người trong Thiên Khải Thành, nhưng mà ta đem theo ba món có thể khiến cho nửa bước Nguyên Ương trong Thiên Khải Thành động tâm."

"Thứ khiến cho ngay cả nửa bước Nguyên Ương cũng sẽ tâm động?" Mặc dù trong lòng Lưu Trảm nghi hoặc nhưng vẫn cảnh giác nhìn chằm chằm Ôn Bình trước mặt, muốn nhìn ra được chút gì đó từ trong ánh mắt của Ôn Bình nhưng mà chỉ có thể nhìn thấy được khẳng định và bình tĩnh.

Ôn Bình tiếp tục hướng dẫn: "Xác định không vào trong xem một chút hay sao, tổng cộng chỉ có ba món, bán hết thì không còn nữa."

"Được!"

Lưu Trảm cất bước đi vào bên trong Tử Khí Các.

Có người sau lưng, có thể trợ giúp mình bất cứ lúc nào, cho nên Lưu Trảm cũng không sợ trong đó có cái gì kỳ quặc.

Hắn cũng muốn xem thử xem rốt cuộc là trong hồ lô của người này đang bán thứ gì.

Khi lướt qua bên cạnh Hắc Thạch Yêu Hầu và Nạp Lan Mộ Hồng, Hắc Thạch Yêu Hầu bỗng nhiên hơi khom người, khiến cho thân hình Lưu Trảm run lên.

"Hoan nghênh quang lâm."

Nhưng mà, Hắc Thạch Yêu Hầu chỉ hoan nghênh thôi.

"Khách khí." Lưu Trảm ôm quyền đáp lại, nhưng mà hắn đáp lại không phải là vì Yêu tộc trước mặt, hắn đáp lại chỉ vì tôn trọng Tử Khí Các.

Hai vị nửa bước Nguyên Ương thủ vệ, không hề tầm thường!

Sau khi đi vào bên trong Tử Khí Các, Lưu Trảm nhìn từ trên xuống dưới, ánh mắt cũng lướt qua những người đang đứng bên cạnh phát hiện bọn họ chỉ là Thần Huyền Cảnh, Trấn Nhạc Cảnh, đồng thời sử dụng ngôn ngữ mà mình chưa hề biết tới thì sự nghi ngờ dành cho Tử Khí Các tăng lên đỉnh điểm trong lòng hắn.

Đây không phải là ngôn ngữ của Khải Vân Thiên!

"Không biết các hạ có thứ gì tốt, cứ nói thẳng ra là được." Lưu Trảm bước vào Tử Khí Các, sau đó không có đi lên thêm một bước nào.

Ôn Bình bất đắc dĩ cười một tiếng: “Chúng ta ngồi xuống trò chuyện."

"Ngồi thì không cần." Lưu Trảm quả quyết cự tuyệt.

Ôn Bình yên lặng.

Nhưng mà hắn cũng lười cưỡng cầu.

Lúc này mở miệng nói ra: "Hai món Thất Tuyền Tuyền Qua Đồ, thuộc tính Kim và thuộc tính Mộc và một món Thất Tuyền Tuyền Qua Sát Khí không thuộc tính."

"Chỉ như vậy?"

Mặc dù không biết Tuyền Qua Sát Khí là cái gì nhưng chỉ là Thất Tuyền làm cho hắn cảm thấy người trước mắt có thể là người chưa từng trải sự đời.

Thất Tuyền Tuyền Qua Đồ tuy rằng rất trân quý nhưng đối với người tu hành đã bước vào cảnh giới nửa bước Nguyên Ương thì cũng chỉ giới hạn ở mức trân quý mà thôi.

"Chỉ có ba loại này, nhưng chúng nó lại không giống như Thất Tuyền Tuyền Qua Đồ bình thường..." Ôn Bình còn chưa nói xong thì Lưu Trảm đã ngắt lời hắn.

Lưu Trảm trầm giọng hỏi: "Ngươi bán nửa giá?"

"Không, bán giá gốc."

"Chẳng lẽ tăng phúc gấp năm lần?"

Lưu Trảm nghĩ đến đây, bỗng nhiên giật mình.

Thất Tuyền Tuyền Qua Đồ có phẩm chất cao nhất chính là tăng phúc gấp năm lần!

Mà phẩm chất như vậy cho dù có tiền cũng mua không được, từ trước đến giờ Thất Tuyền Tuyền Qua Thần Tượng trong Khải Vân Thiên vẫn chưa luyện chế ra được một tấm nào.

Ôn Bình đáp: "Chỉ có 3.5 lần tăng phúc, nhưng nó có được năng lực đặc thù mà những Tuyền Qua Đồ khác không có, ngươi mua một tấm thì biết. Đi ngang qua đừng bỏ qua, một khi bỏ lỡ lần này, lần tiếp theo không biết lúc nào mới có."

"Cái gì năng lực đặc thù? Bao nhiêu bạch tinh một tấm?" Lưu Trảm đặt câu hỏi, nhưng mà vẻ mặt của hắn lại nói cho người khác biết hắn hoàn toàn không có chút hứng thú nào đối với tăng phúc gấp 3.5 lần này.

Ôn Bình hỏi lại: “Ngươi cần thuộc tính gì? Ngươi cần Tuyền Qua Đồ thuộc tính gì thì ta sẽ nói cho ngươi biết năng lực đặc thù của nó."

Lưu Trảm lắc đầu, hiển nhiên là hắn không muốn tiếp tục cái đề tài này nữa: “Ta không cần, chỉ là hỏi một chút."

"Vậy thì ta không thể trả lời ngươi năng lực đặc thù của Tuyền Qua Đồ được." Ôn Bình lại nói: “Ta chỉ có thể nói cho ngươi năng lực đặc thù của Tuyền Qua Sát Khí."

Dứt lời, Ôn Bình lấy Thất Tuyền Tuyền Qua Sát Khí từ trong tàng giới ra - đó là một thanh chiến đao to lớn có Hắc Viêm bám vào.

"Thất Tuyền Tuyền Qua Sát Khí này có tổng cộng hai cái năng lực đặc thù, một trong số đó là chỉ định cảnh giới mạch thuật tăng lên một tầng. Nếu là tiểu thành thì có thể bước vào viên mãn. Nếu là viên mãn thì vượt qua tạo cực, đạt tới hóa cảnh. Giá bán chỉ cần một sợi Nguyên Ương Chi Lực!"

Nói xong, biểu cảm trên mặt Lưu Trảm kinh ngạc như hắn vừa mới nghe được cháu trai bị bại não của hắn đột phá bước vào Nguyên Ương Cảnh.

Một sợi Nguyên Ương Chi Lực!

Điên rồi đi?

"Bằng hữu, tại sao lại trêu đùa ta!" Lưu Trảm tức giận nhìn về phía Ôn Bình, nhưng khi nghĩ đến sau lưng có hai vị nửa bước Nguyên Ương thì hắn lại không dám tùy tiện mở ra mạch môn.

Ôn Bình bình tĩnh nói: "Ta không có trêu đùa ngươi, nếu ngươi cảm thấy nó mắc thì ngươi có thể không mua, ngươi bỏ lỡ đó cũng không phải là tổn thất của ta."

Nói xong, Ôn Bình cất chiến đau vào bên trong tàng giới.

Nói thật, hắn cũng dự tính được là sẽ có tình huống như thế này cho nên hắn cũng không kinh ngạc, cũng không nóng nảy, dù sao cũng còn ba ngày nữa.

Bây giờ mượn tay Lưu Trảm này tuyên truyền Tuyền Qua Sát Khí và Tuyền Qua Đồ đến tai những nửa bước Nguyên Ương khác.

Lưu Trảm tức giận mà nhìn chằm chằm vào Ôn Bình: “Rốt cuộc các hạ có lai lịch như thế nào?”

"Thiên Đình, Ngọc Hoàng Đại Đế!" Ôn Bình quay qua nhìn Hô Lan đang đứng ở bên cạnh mở miệng nói: “Tiễn khách."

"Thiên Đình, Ngọc Hoàng Đại Đế... ta nhớ kỹ." Lưu Trảm quay người rời khỏi Tử Khí Các, sau khi ra khỏi Tử Khí Các thì giận dữ hóa thành kinh hồng bay đi sa.

Bình Luận (0)
Comment