Nhưng mà bọn họ chỉ nhìn thoáng qua một cái sau đó liền rời mắt đi chỗ khác, dù sao với thực lực của bọn họ thì hoàn toàn không dám nhìn nhiều.
Bởi vì một khi nhìn nhiều thì sẽ trở thành mạo phạm.
"Xưng hô như thế nào?" Không đợi Ôn Bình mở miệng, Lưu Nguyệt Bình Sa nói chuyện trước.
Ôn Bình thẳng thắn đáp, đồng thời không cho đối phương bất cứ cơ hội nào: “Tông chủ Bất Hủ Tông Ôn Bình, không biết vị khách nhân này là muốn mua Tuyền Qua Đồ hay là Tuyền Qua Sát Khí, cả hai đều là một sợi Nguyên Ương Chi Lực một món."
"Bất Hủ Tông..." Lưu Nguyệt Bình Sa quan sát Ôn Bình, dùng cảm giác dò xét một cách vô lễ đồng thời cảm giác của nàng còn phủ xuống xung quanh.
Ôn Bình không có ngăn cản.
Bởi vì bên trong Tử Khí Các, ngoại trừ những vị khách đến từ Thần Phi Thành và những người đang đứng ở quầy hàng ra thì hoàn toàn không có thứ gì mà cảm giác của nàng có thể xuyên qua được. Hơn nữa, sở dĩ nàng làm việc vô lễ như thế hẳn là đang muốn tìm tòi một chút hư thực của Tử Khí Các.
Nếu như không phải nguyên nhân này thì Ôn Bình cũng không nghĩ ra được nguyên nhân nào khác khiến cho một vị nửa bước Nguyên Ương đã sống mấy trăm năm lại có hành động vô lễ như thế.
Rất nhanh, Lưu Nguyệt Bình Sa cũng phát hiện được cảm giác của mình mất đi hiệu lực, tuy rằng đang ở ngay trước mắt nhưng nàng lại không cảm nhận ra được cái gì.
"Tiền bối đến Thiên Khải Thành ta, có việc gì muốn làm?"
Bởi vì không cảm nhận được cái gì cả cho nên Lưu Nguyệt Bình Sa cho rằng Ôn Bình chính là tồn tại Nguyên Ương Cảnh.
Cũng chính vì vậy cho nên trong lời nói của Lưu Nguyệt Bình Sa cũng tràn ngập ý cảnh giác, giống như Lưu Trảm, sau khi đi vào thì không bước thêm một bước nào nữa, chuẩn bị sẳn sàng chạy đi bất cứ lúc nào.
Ôn Bình đáp lại nàng bằng một nụ cười bình tĩnh: “Đương nhiên là bán Tuyền Qua Đồ và Tuyền Qua Sát Khí, một món Tuyền Qua Sát Khí một sợi Nguyên Ương Chi Lực."
"Tiền bối rất biết nói đùa."
Lưu Nguyệt Bình Sa nhất thời nghẹn lời.
Nàng không biết nên nên nói cái gì cho phải.
Làm Nguyên Ương Cảnh, rõ ràng hắn có thể đi cướp nhưng mà hắn vẫn cho người khác một tấm Tuyền Qua Đồ.
"Ngươi muốn cái nào?" Ôn Bình lấy ba món đồ từ trong tàng giới ra, đồng thời ra hiệu cho Long Nguyệt đang đứng ở bên cạnh châm trà: “Nếu đã đến rồi thì đừng có vội đi, một sợi Nguyên Ương Chi Lực mua một món đồ của ta thì ngươi cũng không có lỗ đâu."
Nói xong, sắc mặt Lưu Nguyệt Bình Sa đột biến, trong đầu không ngừng lặp lại mấy câu nói mà Ôn Bình vừa mới nói.
Nếu đã đến rồi thì đừng có đi!
Xem ra nếu như không giao ra một sợi Nguyên Ương Chi Lực mua cái mạng này của mình thì sợ là hôm nay mình không thể nào còn sống rời khỏi chỗ này được nữa.
"Tiền bối, Khải Vân Thiên cũng có Nguyên Ương Cảnh."
Nói xong, Lưu Nguyệt Bình Sa nhịn đau lấy ra một sợi Nguyên Ương Chi Lực đã phủ bụi rất lâu từ trong tàng giới ra, rất là không cam lòng.
Bởi vì nàng vốn định dùng nó để bồi dưỡng hậu nhân của mình.
Ôn Bình gật gật đầu: “Ta biết."
"Ngài biết, còn..." Lưu Nguyệt Bình Sa nghẹn lời, không dám nói thêm một câu nào nữa, ngoan ngoãn đưa Nguyên Ương Chi Lực tới trước mặt Ôn Bình.
Ôn Bình không khỏi sửng sốt một chút, cảm thấy có chút gì đó là lạ, nhưng mà nhìn thấy Nguyên Ương Chi Lực đã tới tay, hắn cũng lười suy nghĩ nhiều.
Bởi vì trước mắt hắn cũng không phải chỉ là một sợi Nguyên Ương Chi Lực, chờ sau khi bạo kích trả về thì thậm chí có thể sẽ là mười sợi.
"Chọn một đi, Tuyền Qua Đồ là thuộc tính Kim và thuộc tính Mộc. Tuyền Qua Sát Khí không có thuộc tính, cho dù là dị mạch nào thì cũng có thể sử dụng được."
Nói xong, hắn phất tay đưa ba món đồ đến trước mặt.
Lưu Nguyệt Bình Sa liếc nhìn Ôn Bình đang tràn đầy ý cười một chút, không dám lựa chọn, dù sao tiền bối có thể trêu đùa nàng nhưng nàng không thể đần độn chọn thật.
Nàng đã kết luận tiền bối đang ở trước mặt mình là một quái nhân.
Rõ ràng có thể cướp nhưng lại muốn chơi một cái trò như thế.
Cũng chính vì vậy cho nên nàng mới không dám cầm.
Nếu như nàng cầm rồi hắn đột nhiên trở mặt thì phải làm sao bây giờ.
"Không cần đâu tiền bối, một sợi Nguyên Ương Chi Lực này xem như là Lưu Nguyệt Bình Sa hiếu kính cho ngài." Lưu Nguyệt Bình Sa cố nặn ra một nụ cười nói: “Tiền bối, trong nhà của ta còn có chuyện, ta xin phép đi trước, có chuyện gì thì ngài có thể gọi Lưu Trảm đã từng đi vào trong tiệm của ngài liên hệ ta, ta sẽ lập tức đến."
Nói xong.
Bây giờ trong đầu của Lưu Nguyệt Bình Sa chỉ có một suy nghĩ duy nhất.
Đó chính là chạy!
Chạy ra khỏi Thiên Khải Thành, đi gặp thành chủ trước, sau đó lại đi gặp bá chủ.
"Ừm? Ngươi mua đồ, lại không mang đi?" Ôn Bình bó tay rồi, sau đó âm thầm hỏi thăm hệ thống Xem như vậy có thể hay không?
Hệ thống trả lời là nếu như không có giao dịch thành công thì sẽ không có bạo kích trả về.
Khá lắm.
Cũng may là còn chưa có nhận lấy.
Nếu không thì sẽ vì nhỏ mà mất lớn rồi.
Thấy Lưu Nguyệt Bình Sa vẫn chưa đưa ra quyết định, Ôn Bình trực tiếp lựa chọn thay nàng: “Ngươi là dị mạch thuộc tính Thổ, Tuyền Qua Đồ ngươi không dùng được, vậy thì cho ngươi cái Tuyền Qua Sát Khí này đi. Ta nghĩ hẳn là Lưu Trảm đã nói cho ngươi biết hai cái năng lực đặc thù trước."
Nói xong, Ôn Bình rất có trách nhiệm dựng một cái bình chướng cách âm bao phủ hai người, sau đó mới nói: “Cái năng lực đặc thù thứ ba đặc biệt hơn một chút, tên là Vô Địch Kim Thân. Sau khi mở ra Vô Địch Kim Thân, ngươi có thể nhận được trạng thái vô địch trong ba mươi hơi thở, lực lượng Nguyên Ương Cảnh không thể rung chuyển nhưng cường giả Nhất Giác vẫn có thể giết ngươi, cho nên ngươi tốt nhất đừng khiêu khích tồn tại Nhất Giác. Đợi ba mươi hơi thở Vô Địch Kim Thân kết thúc, nếu như ngươi muốn sử dụng một lần nữa thì phải chờ một khắc đồng hồ."