Nếu như hạt giống đã gieo thì nó nảy mầm chỉ là chuyện sớm hay muộn mà thôi.
Tiếp tục hàn huyên vài câu, sau đó Tử Nhiên và U Nguyệt từ biệt Ôn Bình vội vàng trở về Bất Hủ Tông. Bởi vì tuy rằng Tuyền Qua Nhất Đạo và Tuyền Qua Tân Đạo có khác nhau nhưng lần này vẫn để cho bọn họ thu hoạch được rất nhiều cảm ngộ cho nên bọn họ muốn lập tức thực tiễn những cảm ngộ này một phen.
...
Thiên Hộ Phủ.
Sau khi trở lại Thiên Hộ Phủ, Lưu Nguyệt Bình Sa lập tức lao đầu vào tu luyện, quên luôn cả chuyện lớn là khánh điển sinh nhật của phu nhân thành chủ.
Mấy người Lưu Trảm thấy thế thì trong lúc nhất thời cũng không biết làm sao.
Cuối cùng mấy người tụ lại bàn bạc với nhau, quyết định trước khi thành chủ trở về thì ai cũng không được phép đi Tử Khí Các, tránh cho gây ra phiền phức mà ngay cả bọn họ cũng không thể chịu nổi. Có thể khẳng định người đứng sau lưng Tử Khí Các tám chín phần mười là Nguyên Ương Cảnh.
Trong lúc mấy người quyết định chờ đợi, sáng sớm hôm sau Lưu Nguyệt Bình Sa xuất quan, sau khi xuất quan thì thần thanh khí sảng.
"Các ngươi đứng đó làm gì?" Trong lúc nói chuyện, Lưu Nguyệt Bình Sa tràn đầy ý cười, trong lúc nhất thời khiến cho mấy người Lưu Trảm đều có chút thất thần.
Thật ra thì Lưu Nguyệt Bình Sa rất đẹp, nhưng mà bình thường nàng lại cực kỳ lạnh lùng khiến cho người ta không tự chủ được mà tránh xa.
Nhưng hôm nay Lưu Nguyệt Bình Sa lại cực kỳ động lòng người. Khóe môi nở một nụ cười, nụ cười như là gió xuân thổi vào trong lòng người khác.
"Ta... chúng ta đang chờ ngài!" Lưu Trảm thất thần ngắn ngủi, sau đó hiếu kì đặt câu hỏi: “Phủ chủ, có chuyện gì vui hay sao?"
"Đương nhiên là có."
Lưu Nguyệt Bình Sa dạo bước đi ra ngoài, bỗng nhiên dừng lại hỏi.
"Các ngươi ai có thể cho ta mượn ít đồ, không ngoài năm năm sẽ trả hết."
Dưới ánh nhìn chăm chú của Lưu Nguyệt Bình Sa, ba người Lưu Trảm không chút do dự mở miệng.
"Phủ chủ, ngài muốn mượn cái gì cứ mở miệng."
"Đúng, ngài cứ mở miệng, chỉ cần nằm trong phạm vi năng lực của chúng ta thì đều được."
"Phủ chủ, ngài nói đi."
Có thể để cho Phủ chủ thiếu một món nợ ân tình của bọn họ, sao ba người lại không chịu chứ?
Đi đến vị trí của bọn họ bây giờ, sau khi nắm giữ được cả tài nguyên, quyền lực và tiền tài thấy bọn họ mới biết được thứ gì mới là trân quý nhất —— đó chính là ân tình.
Nhất là ân tình của thượng vị giả.
Lưu Nguyệt Bình Sa lập tức mở miệng: “Cho ta mượn hai sợi Nguyên Ương Chi Lực."
Không sai.
Lưu Nguyệt Bình Sa đã quyết định mua hết toàn bộ hai tấm Tuyền Qua Đồ còn lại của Tử Khí Các, dù sao cơ hội mất đi là không có lại nữa.
Sau khi có được Thất Tuyền Tuyền Qua Sát Khí, nàng tăng mạch thuật mạnh nhất của mình lên đến cảnh giới hóa cảnh mà Ôn tiền bối nói, thực lực tăng vọt. Chuyện này hơn xa thứ mà một sợi Nguyên Ương Chi Lực có thể mang tới, thậm chí có thể nói là mười sợi cũng không thể sánh được.
Thế nhưng mà trong người nàng chỉ có một sợi Nguyên Ương Chi Lực, nàng suy tính làm sao để có thêm một sợi Nguyên Ương Chi Lực nhưng mà đó cũng không phải là một chuyện đơn giản, cho nên biện pháp duy nhất chính là mượn.
"Ta có!" Lưu Trảm lập tức mở miệng.
Một người khác cũng mở miệng nói theo: “Phủ chủ, ta cũng có."
Một người khác thì bất đắc dĩ lắc đầu, bởi vì toàn bộ Nguyên Ương Chi Lực của hắn đều được dùng để tăng thực lực lên.
Lưu Nguyệt Bình Sa đại hỉ, cầm hai sợi Nguyên Ương Chi Lực mà nàng mượn được đi thẳng đến Tử Khí Các. Ba người Lưu Trảm thấy thế thì có chút bất ngờ.
Đang lúc ba người không hiểu, Lưu Nguyệt Bình Sa đã đáp xuống bên ngoài Tử Khí Các, khiến cho những người đang đứng ở bên ngoài Tử Khí Các cả kinh nhao nhao né tránh.
Vốn cho rằng Lưu Nguyệt Bình Sa lại đến thì chắc chắn sẽ xảy ra chuyện lớn gì đó cho nên bọn họ không hề nghĩ ngợi lập tức rút lui ra bên ngoài nhưng khi vừa quay đầu lại thì nhìn thấy Lưu Nguyệt Bình Sa hành lễ với Nạp Lan Mộ Hồng và Hắc Thạch Yêu Hầu đang đứng ở trước cổng.
"Thiên Hộ Phủ Lưu Nguyệt Bình Sa, cầu kiến Ôn tiền bối."
Nạp Lan Mộ Hồng nghe được cái tên này thì hai con ngươi bỗng nhiên run lên, nhưng mà biến hóa này chỉ thoáng qua một cái rồi biến mất, sau đó nàng bất động thanh sắc đi vào bên trong Tử Khí Các. Vừa đi vào bên trong Tử Khí Các thì Ôn Bình đã bước tới cuối bậc thang.
"Dẫn nàng vào trong đi."
Ôn Bình nói xong, Long Nguyệt, Hô Lan tranh thủ dọn ra một con đường đi vào trong Tử Khí Các, đồng thời nhanh chóng đi pha trà.
Nhưng mà Lưu Nguyệt Bình Sa vừa đi vào trong thì đã nói ngay vào điểm chính: "Ôn tiền bối, hai tấm Thất Tuyền Tuyền Qua Đồ còn lại vãn bối cũng muốn."
Ôn Bình đang muốn mở miệng thì pop-up hệ thống đột nhiên xuất hiện.
“Cùng bán cho một người thì sẽ không phát động bạo kích trả về. Chú thích: Trừ phi là canh giờ cuối cùng của ba ngày.”
Nhìn thấy cái pop-up này, Ôn Bình cũng chẳng suy nghĩ gì nữa.
Nếu như hệ thống không có hạn chế vậy thì còn là hệ thống nữa hay sao?
"Hoan nghênh." Ôn Bình cười đáp, sau đó lại nói: “Nhưng mà ngươi đã mua một lần, cho nên không có tư cách mua thêm lần nữa."
"A!"
Lưu Nguyệt Bình Sa bối rối.
Ôn Bình lại nói: "Trừ phi ngươi có thể chờ đến một canh giờ trước khi hừng đông ngày mai, đến lúc đó ngươi mới có thể mua. Nhưng mà nếu như trong khoảng thời gian này mà có người khác đến mua thì chỉ có thể nói là ngươi không có duyên với hai tấm Tuyền Qua Đồ này."
"Ôn tiền bối, tại sao lại như vậy?" Lưu Nguyệt Bình Sa cực kỳ không hiểu.
Ôn Bình không có giải thích: “Chỉ là quy tắc từ khi Tử Khí Các thành lập đến nay, phương pháp phá lệ ta đã nói cho ngươi biết, còn có chịu chờ hay không là chuyện của ngươi."