Hệ Thống Siêu Cấp Tông Môn ( Dịch )

Chương 2069 - Chương 1921 - Kẻ Cướp Đoạt Xâm Nhập Triều Thiên Hạp (2)

Chương 1921 - Kẻ cướp đoạt xâm nhập Triều Thiên Hạp (2)
Chương 1921 - Kẻ cướp đoạt xâm nhập Triều Thiên Hạp (2)

Đến lúc đó trong ba người, người nào có cống hiến lớn hơn thì cơ hội được dẫn đi cũng sẽ càng lớn hơn, nhưng chắc chắn thành chủ cũng không thể và lúc dẫn theo ba người bọn họ.

Bởi vì bọn họ đều là cao thủ xếp vào top hai mươi trong Khải Vân Thiên.

Người hoặc là hai người có thể được dẫn theo sẽ vì đã là tâm phúc bên cạnh ba bốn trăm năm mà chắc chắn sẽ được tập trung tài nguyên vun trồng.

Bởi vì một cái Nguyên Ương Giới không chỉ cần bá chủ Nguyên Ương Cảnh mà còn cần nửa bước Nguyên Ương vừa cực kỳ mạnh mẽ vừa đáng tin cậy.

Nhất là khi chinh phục những Nguyên Ương Giới lục tinh và tranh đoạt tài nguyên và địa bàn với những Nguyên Ương Giới thất tinh khác.

Cho nên giờ phút này quan hệ giữa ba người là cạnh tranh.

Hơn nữa lần cạnh tranh này còn liên quan tới tương lai của bọn họ.

Nửa bước Nguyên Ương sẽ vì một sợi Nguyên Ương Chi Lực mà tiến hành liều mạng chém giết chớ nói chi là vì tương lai.

Đột ngột.

Ngay lúc Lưu Nguyệt Bình Sa còn đang mơ màng, Ha Tuyệt nói ra một câu khiến cho Lưu Nguyệt Bình Sa sửng sốt.

"Nhưng trận chiến này tác động rất rộng hơn nữa còn liên lụy không ít cường giả Nguyên Ương Cảnh vào trong đó cho nên lão phu chỉ định dẫn hai người đi tham chiến, cần phải để lại một người trấn thủ Thiên Khải Thành và Sơn Hải Tông, cam đoan hậu phương bình yên vô sự."

Nói xong, trên mặt hai người Thác Thanh Bạch đều lộ vẻ vui mừng.

Hoàn toàn không còn dáng vẻ căm thù Lưu Nguyệt Bình Sa như trước đó.

Thác Thanh Bạch vội mở miệng nói: “Thành chủ, nhiệm vụ trấn thủ hậu phương thuộc về Bình Sa, dù sao nàng là Phủ chủ Thiên Hộ Phủ, tâm tư cẩn thận lại trầm ổn."

"Thành chủ, ngài cứ sắp xếp là được, chúng ta không một câu oán hận." Một người khác cũng lên tiếng nói nhưng mà nhìn như thế nào thì cũng thấy câu nói này là hùa theo Thác Thanh Bạch.

Trong lòng Lưu Nguyệt Bình Sa có chút tức giận.

Đương nhiên các ngươi không một câu oán hận.

Bởi vì trong ba người thì thực lực của ta xếp hạng chót, chẳng lẽ thành chủ sẽ để các ngươi ở lại hay sao?

Một khi bị để lại thì chẳng phải là mình sẽ không còn chút cơ hội nào hay sao?

"Lần trước các ngươi luận bàn khi nào?" Ha Tuyệt đặt câu hỏi.

Thác Thanh Bạch vội nói: "Ba năm trước đây. Trận chiến đó, ta may mắn thắng hai người Bình Sa."

Một người khác cũng lên tiếng nói: “Trận chiến đó, thuộc hạ xếp thứ hai."

"Đã hiểu."

Ánh mắt Ha Tuyệt lập tức rơi vào trên người Lưu Nguyệt Bình Sa.

Khi Lưu Nguyệt Bình Sa tiếp xúc với ánh mắt đó thì nàng nhìn thấy được câu trả lời mà nàng không muốn nhìn thấy nhất.

Rất hiển nhiên, thành chủ đã đưa ra quyết định, người ở lại là nàng.

Trong lòng Bình Sa lập tức bối rối.

"Thành chủ... ta..."

Vốn cho rằng cơ hội tới, nhưng mà không ngờ được là kết quả lại hoàn toàn không giống như là những gì mình nghĩ.

Vân vân.

Suýt nữa quên mất, nàng có Tuyền Qua Sát Khí!

Mà hai người Thác Thanh Bạch không có.

"Thành chủ, đó là ba năm trước đây." Trong khoảnh khắc, cơn tức trong lòng Bình Sa tiêu tán, thay vào đó là kiên định.

Hai người Thác Thanh Bạch chỉ cười khẽ một tiếng, không thèm để ý.

Ba năm trước đây?

Đối với những người ở cảnh giới như bọn họ thì thực lực của ba năm trước đây gần như là tương đương với thực lực của ngày hôm qua!

Trừ phi trong thời gian ba năm ngươi có đột phá lớn. Nhưng mọi người đều có tài nguyên gần như nhau, dựa vào cái gì mà ngươi có thể đột phá lớn?

Ha Tuyệt nhìn chằm chằm Lưu Nguyệt Bình Sa: “Có ý gì?"

Lưu Nguyệt Bình Sa khom người chậm rãi lui hai bước: “Thuộc hạ cảm thấy bây giờ hai người Thác Thanh Bạch hoàn toàn không phải là đối thủ của ta."

"Thác Thanh Bạch xếp hạng thứ sáu trong số nửa bước Nguyên Ương trong Khải Vân Thiên nghỉ, chuyện này hẳn là ngươi cũng biết." Ha Tuyệt lên tiếng lần nữa.

Lưu Nguyệt Bình Sa mở miệng: “Thuộc hạ cả gan xin thành chủ cho một cơ hội, sau tiệc sinh nhật sẽ luận bàn một trận, nếu như Bình Sa thua, chấp nhận cả đời trấn thủ Thiên Khải Thành."

Nhưng mà Ha Tuyệt trực tiếp cự tuyệt: “Khai chiến sắp đến, nếu như làm như vậy thì các ngươi sẽ bị thương, sẽ phải tu dưỡng nửa năm một năm. Nếu không làm thật, chỉ là luận bàn thì đâu thể nào thể hiện ra thực lực chân chính được, vậy hãy lấy thực lực của ba năm trước đây để làm tiêu chuẩn đi."

"Thành chủ, tại sao ngươi ngay cả một cơ hội cũng không cho thuộc hạ." Lưu Nguyệt Bình Sa không dám tin tưởng nhìn người mà mình vẫn luôn hiệu trung trước mặt.

Nàng chỉ muốn có một cơ hội, dù cho sau này nàng đi theo thành chủ chinh chiến có vẫn lạc cũng sẽ không hối tiếc.

Ha Tuyệt dứt khoát mở miệng: “Không phải không cho ngươi cơ hội, mà là khai chiến sắp đến. Đi, không cần nhiều lời, trận chiến này tác động rất rộng, liên lụy đến trên trăm cái Nguyên Ương Giới, cũng có hơn mười vị Nguyên Ương Cảnh tham chiến, ngươi cũng không có giúp gì nhiều được cho lão phu thì hãy ở lại thay lão phu can giữ Thiên Khải Thành cho tốt đi. Một khi khai chiến, không bài trừ chuyện kẻ địch sẽ thừa lúc vắng mà vào, nếu như Thiên Khải Thành không có ai thì không phải là bọn họ muốn làm gì thì làm rồi hay sao?"

"Thành chủ..." Lưu Nguyệt Bình Sa còn muốn còn muốn tranh thủ thêm một chút nhưng đã bị Ha Tuyệt đưa tay đánh gãy, Lưu Nguyệt Bình Sa sững sờ tại chỗ, không biết làm sao.

Hai người Thác Thanh Bạch thấy thế thì cười đắc ý, sau đó đi theo Ha Tuyệt.

Chỉ để lại một mình Lưu Nguyệt Bình Sa còn đứng ngẩn ra tại đó.

Giờ khắc này.

Nàng muốn móc đao ra.

Nhưng mà lý trí chiến thắng nàng.

Một lát sau, Ha Tuyệt cho ba người thối lui.

Lưu Nguyệt Bình Sa nghĩ có nên dùng Thất Tuyền Tuyền Qua Đồ trong tay mình để tranh thủ một chút hay không, dù sao nàng thật sự không cam tâm với kết quả này.

Bình Luận (0)
Comment