Hệ Thống Siêu Cấp Tông Môn ( Dịch )

Chương 2068 - Chương 1920 - Kẻ Cướp Đoạt Xâm Nhập Triều Thiên Hạp

Chương 1920 - Kẻ cướp đoạt xâm nhập Triều Thiên Hạp
Chương 1920 - Kẻ cướp đoạt xâm nhập Triều Thiên Hạp

"Tử Khí Các thật sự biến mất?"

Lưu Trảm gật đầu: “Không đại sư, Tử Khí Các biến mất thật. Nghe lão bản cửa hàng bên cạnh nói chỗ này vốn là một cái cửa hàng đóng cửa, lâu không khai trương, Tử Khí Các bỗng nhiên xuất hiện, trước hôm nay lại đột nhiên biến mất."

"Tại sao lại biến mất?" Lão giả mặt lộ vẻ lo lắng, trong đầu vang vọng câu nói sau và của Tử Nhiên đại sư.

Trong lúc nhất thời trong lòng buồn rầu không thôi.

"Bỏ lỡ."

"Lão hủ lại bỏ lỡ như vậy!"

Sau khi giậm chân đấm ngực một hồi, lão giả vừa hối hận vừa bất đắc dĩ rời khỏi đây.

Sau khi rời khỏi đây, hắn định vận dụng mối quan hệ của mình để tìm kiếm Tử Khí Các nhưng sau đó tin tức mà hắn nhận được lại là Khải Vân Thiên hoàn toàn không có một cái thế lực nào tên là Tử Khí Các.

Cũng trong ngày hôm đó, truyền thuyết của Tử Khí Các bỗng nhiên lan truyền bên trong Thiên Khải Thành, không có ai biết được nó tới như thế nào và đi ra làm sao.

Chỉ biết là Tử Khí Các bán ba món đồ với giá ba sợi Nguyên Ương Chi Lực thật, lại thêm chuyện sau khi Tử Khí Các biến mất, Không đại sư điên cuồng tìm kiếm Tử Khí Các.

Cũng không tiếc bỏ số tiền lớn ra để treo thưởng!

...

Hôm sau.

Sơn Hải Tông.

Sơn Hải Tông, một trong số những thế lực lục tinh cự đầu ở trong Khải Vân Thiên, tông chủ là một trong số ba vị nửa bước Nguyên Ương đỉnh tiêm dưới trướng bá chủ Khải Vân Thiên.

Thời khắc này, Sơn Hải Tông khắp nơi giăng đèn kết hoa, lượng người tu hành ra ra vào vào nối liền không dứt, mà những người tu hành có thể ra vào Sơn Hải Tông thấp nhất cũng là Địa Vô Cấm Hạ Cảnh, trong đó cũng không thiếu cường giả nửa bước Nguyên Ương.

Sau khi Lưu Nguyệt Bình Sa rời khỏi Thiên Khải Thành, nàng lập tức trở lại Sơn Hải Tông.

Tuy rằng bữa tiệc sinh nhật vẫn còn đang ở trong giai đoạn chuẩn bị, còn chưa có bắt đầu nhưng thân là Phó thành chủ thì sao nàng có thể không đến được?

Dù sao nàng chỉ là một trong số Phó thành chủ.

Mà không phải là Phó thành chủ duy nhất.

Sau khi trở lại Sơn Hải Tông, Lưu Nguyệt Bình Sa vội vàng tìm đến đỉnh cao nhất của Sơn Hải Tông, nơi đây chính là nơi ở của tông chủ Sơn Hải Tông.

Vừa đáp xuống đất, khi nàng đang bước đi trên hành lang nằm ở biên giới của ngọn núi thì có mấy người đưa mắt nhìn qua, có người trên mặt nở nụ cười, cũng có người bình tĩnh lạnh lùng, thậm chí có người còn có chút căm thù. Mà nguồn gốc của lạnh lùng và căm thù đều đến từ hai vị kia Phó thành chủ.

Lưu Nguyệt Bình Sa chị cảm thấy có chút khó hiểu bởi vì ngày xưa mặc dù nàng và hai vị Phó thành chủ này ở chung không được hài hòa, thường xuyên xảy ra những chuyện không vui nhưng cũng không tới mức biểu hiện căm thù lẫn nhau rõ như vậy.

"Ngươi về tới thật đúng lúc." Một vị lão giả tóc trắng tinh thần quắc thước vẫy vẫy tay với Lưu Nguyệt Bình Sa, người này chính là tông chủ Sơn Hải Tông, thành chủ Thiên Khải Thành Ha Tuyệt: “Thiên Khải Thành xảy ra chuyện gì, cần ngươi vội vàng trở về như thế."

Lưu Nguyệt Bình Sa vội vàng đi tới gần hắn sau khi khom người chào thì trả lời một câu ngắn gọn: "Hồi bẩm thành chủ, bên trong Thiên Khải Thành xuất hiện Nguyên Ương Cảnh."

Ánh mắt Ha Tuyệt bỗng nhiên cứng lại nhưng có vẻ như hắn cũng không có quá nhiều kinh ngạc: “Hẳn là minh hữu của bá chủ, nếu như bá chủ đã đồng ý cho hắn đi vào Khải Vân Thiên thì cũng chứng minh là hắn không có uy hiếp. Ở Thiên Khải Thành, hắn muốn làm cái gì thì để cho hắn làm cái đó đi, chỉ cần tránh tiếp xúc với hắn là được, miễn cho bá chủ sinh lòng nghi kị với ngươi."

Dặn dò vài câu, sau đó Ha Tuyệt tiếp tục mở miệng: “Vừa khéo ngươi cũng tới, vậy thì ở đây nghe lão phu tuyên bố chuyện tiếp theo đi."

Lưu Nguyệt Bình Sa vội vàng tới gần.

Ha Tuyệt đi đến khu vực hành lang ở trong đám mây vừa đi vừa nói: "Các ngươi đều là tâm phúc của lão phu, cho nên lão phu cũng nói thẳng. Không được bao lâu nữa thì một trận đại chiến liên quan đến ngươi và ta và toàn bộ Khải Vân Thiên sẽ diễn ra, cho nên bá chủ sẽ lặng lẽ ban thưởng công pháp tu luyện Nguyên Ương Cảnh, trợ giúp một người đột phá cảnh giới xem như hậu thủ."

Lưu Nguyệt Bình Sa đại hỉ.

Bản thân nàng cũng đang đợi cơ hội này!

Nếu như thành chủ có thể lấy được cơ hội đột phá cảnh giới này hơn nữa còn thành công thì tương lai của nàng có thể nói là sáng lạn.

"Chúc mừng thành chủ!" Lưu Nguyệt Bình Sa vội vàng chúc mừng, thuận tiện liếc mắt nhìn hai người bên cạnh, phát hiện ra bọn họ vẫn rất lạnh lùng như cũ, không có chút kinh ngạc nào, hình như có lẽ đã biết tin tức này từ trước.

Ha Tuyệt tiếp tục nói: "Trước đó, hai người bọn họ đã nghe ta thông báo rồi, nhưng mà chuyện này cũng không phải là chuyện quan trọng nhất. Chuyện quan trọng nhất bây giờ chính là cơ hội này lão phu phải đi tranh thủ bởi vì công pháp Nguyên Ương Cảnh chỉ ban cho một người mà thôi."

"Bình Sa sẽ dốc hết toàn lực trợ giúp thành chủ, cho dù là chết trong trận đại chiến này ta cũng không oán hận không hối tiếc!" Lưu Nguyệt Bình Sa vội vàng lên tiếng nói.

Chỉ cần có cơ hội để thăng tiến cho dù có chết thì đã làm sao chứ?

Nàng không sợ chết.

Mà nàng chỉ sợ mình không có chút hy vọng nào.

Hai người còn lại cũng lên tiếng nói.

"Thành chủ yên tâm, Thác Thanh Bạch ta nhất định chết thì mới dừng, trợ giúp ngài cho đến khi ngài lấy được danh ngạch này mới thôi."

"Ta cũng giống vậy."

Nói xong, ánh mắt ba người Lưu Nguyệt Bình Sa không khỏi nhìn thẳng vào nhau.

Lưu Nguyệt Bình Sa giật mình, lập tức hiểu được tại sao mình lại bị căm thù hóa ra nguyên nhân nằm ở chỗ này.

Nếu như thành chủ đạt được cơ hội này, hơn nữa còn đột phá thành công, sau đó cũng sáng tạo ra Nguyên Ương Giới của riêng mình.

Bình Luận (0)
Comment