Hệ Thống Siêu Cấp Tông Môn ( Dịch )

Chương 207 - 【Vip】 Xung Đột Nổi Lên

【VIP】 Xung Đột Nổi Lên 【VIP】 Xung Đột Nổi Lên

Team: Vạn Yên Chi Sào

Dịch: Thiên Huyết

Nguồn: Truyenyy.com

----------

Bạch Bằng nhìn khuôn mặt thanh tú quen thuộc kia, biểu lộ khó chịu trên mặt lập tức ngưng kết, trong hai mắt tỏa ra một cỗ hỏa ý.

Khi chấp sự đem chuyện mới xảy ra bên ngoài tông môn nói cho hắn biết, hắn nghĩ tới người của Tinh Không Sơn hoặc là người Phi Ngư đảo làm. Cũng đã lường trước là bọn họ nhất định tới quấy phá cho nên tự mình đến, không tiếc bỏ qua giai đoạn công tác chuẩn bị sau cùng của Thập Tú thí luyện.

Nhưng hắn ngàn vạn không nghĩ tới, người gây rối vậy mà là tông chủ Bất Hủ Tông - Ôn Bình. Trong lần khảo hạch Thập Tú thí luyện vừa rồi đem đệ tử đệ nhất nội môn của bọn hắn đá xuống, để cho Cực Cảnh Sơn phải nhường ra một cái Thập Tú tịch vị.

Nếu có Thập Tú lệnh, hắn còn không đến mức sinh giận, nhưng mà một viên Thập tú lệnh duy nhất của Cực Cảnh Sơn lại nằm trong tay thiếu tông chủ.

Thập tú lệnh trong tay thiếu tông chủ, khẳng định là hắn không lấy được.

Cứ như vậy, những ngày này Cực Cảnh Sơn trở thành trò cười cho thiên hạ, hiện tại kẻ cầm đầu Ôn Bình này vậy mà đi lên Cực Cảnh Sơn!

Đám người nhường ra con đường, Bạch Bằng đi lên, hướng Ôn Bình, lạnh lùng nói:

- Ôn tông chủ, mấy ngày không thấy, không ngờ lá gan của ngươi lại càng lúc càng lớn.

La Thiên Diệp thầm kêu nguy một tiếng.

Cùng La Thiên Diệp còn có những người xung quanh cũng biến sắc mặt.

Hóa ra người được kêu là Dương tông chủ này cũng không phải là thật Dương tông chủ, mà là họ Ôn!

Mà có thể khiến cho Bạch Bằng lạnh mặt như vậy trừ Ôn Bình Bất Hủ Tông làm mất hết mặt mũi của Cực Cảnh Sơn ra thì không còn ai khác.

Ôn Bình bình tĩnh, lên tiếng trả lời :

- Bạch trưởng lão!

Bạch Bằng đi đến trước đám người, hướng về phía hai người của tam tinh tông môn ôm quyền hành lễ, sau đó lộ ra vẻ mặt phẫn nộ, song lại lộ ra biểu lộ cười trên nỗi đau của người khác giống như mấy người xung quanh.

- Ôn tông chủ, ngươi bị Đan Long treo thưởng, lấy năm mươi mai bạch tinh đổi lấy cái đầu trên cổ của ngươi, không nghĩ tới ngươi còn dám tới đây!

Nghe nói như thế, Ôn Bình cũng có chút bất đắc dĩ.

Khó trách gia hỏa này nhìn thấy bản thân không có lòng kính sợ, ngược lại còn đem chuyện treo thưởng nói ra, hóa ra là còn chưa biết Vi Thiên Tuyệt chết trong tay mình. Quả nhiên, Cực Cảnh Sơn vì lo sắp xếp cho Thập tú thí luyện, không để ý tới những chuyện xảy ra chung quanh.

Thiếu tông chủ chết, đến bây giờ còn chưa ai biết, cũng không có ai đi Thương Ngô thành thăm dò một chút.

Điều này làm cho hắn nghĩ tới thế giới trước kia, có một quốc gia gọi là Brazill, vì tổ chức cúp thể thao thế giới, lại không lo tới chuyện giáo dục, y tế, cùng dân sinh, nhân dân đều biểu tình phản đối.

Đồng thời, Ôn Bình quét ánh mắt nhìn mấy người xung quanh ngo ngoe muốn động thủ.

Cho đến khi La Thiên Diệp lườm sang bọn họ, bọn họ mới xem như ổn định lại.

Ôn Bình bất đắc dĩ cười một tiếng, nói:

- Ta đi theo mọi người lên đây tham quan một chút, con người ta rất hà khắc trong việc bồi dưỡng đệ tử. Cho nên không dung được nửa điểm hạt cát lớn tồn tại trong mắt!

- Hừ! Cát lớn? Vậy lão phu thật sự muốn biết Lôi trì này của nội môn ta có gì bất ổn?!

Bạch Bằng lạnh giọng hỏi.

Ôn Bình lập tức đáp:

- Mượn ngoại lực tu luyện, có lợi ắt cũng có hại. Không có công pháp lôi thuộc tính, lại muốn nhờ lôi điện tu luyện. Có thể là làm ít công to, gia tốc việc tu luyện, nhưng đồng thời cũng đoạn luôn con đường đi lên Thông Huyền của đệ tử. Đây xem như là cái hại lớn nhất của lôi trì đi!

Ôn Bình vừa nói xong, mấy người xung quanh cũng nhao nhao đi lên nhìn xuống lôi trì.

Bạch Bằng thấy vậy, lạnh lùng quát:

- Nói hươu nói vượn, cái lôi trì này, mấy trăm năm qua, đào tạo ra hơn ba mươi Thông Huyền Cảnh. Vì vậy mới khiến cho Cực Cảnh Sơn ta đứng ở thế bất bại ở Đông Hồ. Ngươi bây giờ lại nói lôi trì này đoạn mất con đường đi lên Thông Huyền Cảnh của tu sĩ luyện thể, Ôn tông chủ, ngươi là tới quấy rối sao?

Nhưng sau khi hắn mắng xong, người của tam tinh tông môn nãy giờ ở một bên xem trò vui liền mở miệng nói chuyện.

Người lên tiếng đầu tiên là phụ nhân xinh đẹp, tu vi Thông Huyền trung cảnh, tán dương Ôn Bình:

- Ôn tông chủ thật đúng là hảo nhãn lực, vậy mà có thể nhìn ra tác hại của việc lôi man tu.

Nam nhân bên cạnh nàng thì ôm một cỗ hoài nghi, hỏi:

- Cũng không biết là thật hay giả!

- Muốn biết hay không?

Ôn Bình nói xong câu đó, liền nghe được bên cạnh truyền tới thanh âm:

- Là giả!

Bạch Bằng lập tức lên tiếng trả lời, giải thích :

- Hai vị, không cần thiết phải nghe một tiểu mao tử nói bừa, nếu thật có khả năng nhìn ra tác hại của lôi trì này, hắn sớm dã gia nhập một đại thế lực.

Vừa dứt lời, Bạch Bằng cũng không chờ hai người tam tinh tông môn nói chuyện, nộ quát một câu:

- Hoa trưởng lão, ngươi còn chờ gì nữa?!

Trưởng lão họ Hoa gật đầu.

- Hiểu rồi!

Hai người sau khi đối thoại ngắn gọn, đoàn người nhao nhao dạt ra xa hai bên, tránh tai bay vạ gió.

Trưởng lão họ Hoa buông tay, tay trái mở ra mạch môn, ánh sáng màu lam phóng ra.

- La tông chủ, ngươi muốn giúp hắn sao?

La Thiên Diệp bất đắc dĩ cười một tiếng, vừa muốn giải thích một phen, tránh phát sinh xung đột, lại bị câu nói của Ôn Bình trấn trụ:

- Vu trưởng lão, nếu hắn dám động thủ, ngươi cũng đừng lưu tình!

Nguyên bản Vu Mạch luôn đứng sau Ôn Bình, không một điểm thu hút, lúc này lại đi lên phía trước.

Ầm!

Lam sắc mạch môn mở ra.

La Thiên Diệp lui lại phía sau, hắn không nghĩ tới, người luôn đi theo sau Ôn Bình vậy mà là một Thông Huyền Cảnh.

Chợt nghĩ đến Ôn Bình cũng là Thông Huyền Cảnh, bên trong Bất Hủ Tông không phải có Thông Huyền Cảnh rất bình thường sao?

Bây giờ, Hoa trưởng lão cũng không quan tâm, cười nhạt, sau đó nâng tay, một mảnh sóng khí to lớn nhào về phía Vu Mạch. Sóng mạch khí cao tới ba trượng, lúc mới ra, người chung quanh cũng biến sắc.

Rất có khí thế muốn chụp chết ba người Ôn Bình.

Nương theo sóng mạch khí to lớn phóng ra, Hoa trưởng lão cũng động thương, chỉ vào Vu Mạch mà tiến lên.

- Dám tới Cực Cảnh Sơn gây chuyện, ta xem ngươi là chán cơm thèm nhang đèn rồi.

Dứt lời, mạch sóng khí lao đến!

Ánh sáng phản quang từ thương rọi ra.

Lãng Tử Kiếm đồng thời ra khỏi vỏ.

Ầm!

Một thanh âm chấn mạch đi qua, kiếm lên, mấy chục đạo kiếm mang trong khoảnh khắc chém ra ngoài.

Ầm ầm!

Một tiếng vang thật lớn.

Mạch sóng khí nháy mắt bị kiếm mang phá tan tành, hóa thành sóng khí lan ra, thổi mấy tu sĩ luyện thể xung quanh lung lay sắp đổ.

Nhưng kiếm mang sau khi phá Mạch sóng khí to lớn kia cũng chưa biến mất mà tiếp tục chém tới Hoa trưởng lão.

Trong tia lửa lóe lên, mạch thuật bị phá, trưởng lão họ Hoa cũng không kịp suy nghĩ nhiều, vung thương cản lại.

Oành!

Thanh âm chấn mạch vừa dứt, từ cây thương tản mát ra một sợi gợn sóng, hướng phía đao mang Vu Mạch mà chém.

Hoa trưởng lão đâm ra liên tiếp bảy, tám thương, lạnh giọng nói:

- Chấn thương thuật của ta, chính là Hoàng cấp trung phẩm mạch thuật, lão phu đã đem nó luyện đến đại thành, hảo hảo tiếp nó đi!

Quả nhiên, giống như là Hoa trưởng lão đã nói.

Mạch thuật hoàng cấp trung phẩm có uy lực mạnh hơn sóng mạch khí vừa rồi không chỉ một điểm, chỉ là gợn sóng tản ra từ mạch thuật, liền để kiếm mang giống như là bị bóp méo vậy, kiếm mang bị đâm trúng kiền tan nát hết.

Mà Vu Mạch lại chỉ cười nhạt một tiếng, tựa hồ không quan tâm đến Hoa trưởng lão trước mặt.

Lãng Tử Kiếm hạ xuống một trảm, trong tia lửa kim loại hiện ra thêm, mười đạo kiếm mang, mà lúc này, kiếm cũng được thu vào vỏ.

Bạch!

Bạch!

Hơn mười đạo kiếm mang nhanh như thiểm điện chém về phía Hoa trưởng lão, đụng vào thương mang, cũng đụng vào mạch khí. Mà thương thuật lại bị kiếm mang chém nát không còn một mảnh.

Một đạo kiếm mang trực tiếp vọt lên chém vào trước ngực Hoa trưởng lão.

Trưởng lão họ Hoa biến sắc, lập tức thu thương, chắn trước ngực, nhưng sau một khắc vẫn bị bay ngược ra sau.

Bay xa ba, bốn trượng.

Bịch!

Rơi vào Lôi trì.

Bình Luận (0)
Comment