Hệ Thống Siêu Cấp Tông Môn ( Dịch )

Chương 208 - 【Vip】 Tiếp Tục "Bới Móc"

【VIP】 Tiếp Tục "Bới Móc" 【VIP】 Tiếp Tục "Bới Móc"

Team: Vạn Yên Chi Sào

Dịch: Thiên Huyết

Nguồn: Truyenyy.com

----------

- Cái này...

Người chung quanh thấy cảnh này đều kinh ngạc đến há hốc mồm.

Hoa trưởng lão có tu vi Thông Huyền hạ cảnh, một chiêu mạch thuật Hoàng cấp trung phẩm đã tu luyện tới đại thành vậy mà bại trong hai chiêu của người kia.

Bao gồm cả Bạch Bằng, lúc nhìn Vu Mạch cũng thay đổi bằng ánh mắt khác.

- Trở về đi!

Thanh âm sâu kín của Ôn Bình truyền tới.

Nương theo thanh âm của hắn, đám người không tự chủ được nuốt nước miếng một cái, đồng thời tò mò nhìn người dùng kiếm kia, trong lòng sinh ra nghi vấn: người này rốt cuộc là ai?

Thời khắc này trong lôi trì, sóng biếc dập dờn, mười mấy đầu lôi man vây quanh Hoa trưởng lão, lại ở trong nước phóng thích ra lôi điện màu trắng. Sau một khắc, nước trong hồ khuấy động, Hoa trưởng lão từ trong ao nhảy ra.

Mặc dù là đi lên, nhưng lại cực kì chật vật, trường thương trong tay gãy làm hai đoạn, trên ngực còn lưu lại một vết chém không cạn. Ở nhà mình lại bị người ta đánh như thế, lại ở trước mặt nhiều người như vậy, Hoa trưởng lão nhịn không được sự tức giận, muốn đi lên đánh tiếp.

Nhưng lại bị Bạch Bằng cản lại, sau đó nhìn Vu Mạch hỏi:

- Các hạ là Lãng Tử Kiếm Vu Mạch sao?

Có thể dùng một chiêu kiếm liền đánh bại Hoa trưởng lão không nhiều, Thông Huyền hạ cảnh vô địch cùng cấp cũng có thể làm được, nhưng mà người dùng kiếm lại không có cái thứ hai. Hắn dám chắc, người trước mặt là Lãng Tử Kiếm Vu Mạch!

Vu Mạch nghe được câu hỏi của Bạch Bằng, hắn cũng không lập tức trả lời mà lui ra sau lưng Ôn Bình.

Sau khi đứng vững ở đó, mới mở miệng nói:

- Đi không thay tên, ngồi không đổi họ, Lãng Tử Kiếm Vu Mạch!

Câu nói này vừa ra, người ở chỗ này đều hơi kinh ngạc.

Người của nhất tinh tông môn cùng nhị tinh tông môn đều có chút không dám tin tưởng nhìn Vu Mạch, giống như không thể tin được người trước mặt là Vu Mạch. Cho đến khi nhìn kiếm trong tay Vu Mạch, mọi người mới hoàn toàn tin tưởng.

Thật ra, trong số những người ở đây vẫn có một ít Thông Huyền trung cảnh, thế nhưng bọn họ vẫn ngạc nhiên khi biết Vu Mạch vào Bất Hủ Tông.

Nếu như nói Đông Hồ này có vị cường giả nào không màng danh lợi, không muốn gia nhập bất cứ thế lực nào, vậy chỉ có Vu Mạch mà thôi. Bọn họ vẫn nghĩ rằng cho tới khi chết, Độc hành hiệp mới dừng lại.

- Quả nhiên là ngươi! Không nghĩ tới người nửa đời lấy trời làm chăn, lấy đất làm chiếu như Lãng Tử Kiếm Vu Mạch ngươi vậy mà gia nhập một cái tông môn. Quả thật hiếm có... Bất quá, ngươi có biết, nơi này là Cực Cảnh Sơn?!

Câu nói của Bạch Bằng khiến không khí hiện trường dần dần ngưng trọng lên, đồng thời, đệ tử cùng chấp sự của Cực Cảnh Sơn cũng tụ tập lại.

Mắt thấy mâu thuẫn muốn nổ ra nghiêm trọng, Ôn Bình mở miệng nói:

- Bạch trưởng lão, thật muốn đánh sao?

Bạch Bằng hừ lạnh một tiếng, lập tức nói:

- Hừ, không phải đánh, mà là ngươi mạo phạm Cực Cảnh Sơn ta, nhất định phải trả giá một chút!

Thật tình không biết, lúc Bạch Bằng nói câu này, người của Tam tinh tông môn vốn đứng xa xa im lặng quay người. Mị phụ uốn éo dáng người, mang theo một trận mùi thơm câu hồn đoạt phách theo đường cũ trở về.

Nam nhân trung niên theo sát phía sau.

Hai người đều không nói câu nào.

Bạch Bằng thấy thế, làm gì có tâm tư gây sự với Ôn Bình, lập tức chạy qua, ôm quyền chắp tay nói:

- Thật xin lỗi, chuyện hôm nay đột nhiên xảy ra, quấy rầy thanh tịnh của hai vị, không bằng trước đi chỗ lão phu uống một chén rượu!

Mị phụ lên tiếng :

- Hai người chúng ta là phụng mệnh tới Cực Cảnh Sơn. Xem Cực Cảnh Sơn của ngươi, nếu như ngươi muốn đánh, vậy chúng ta liền đi trước. Chờ năm ngày sau thí luyện bắt đầu lại đi xem Phi Ngư đảo và Tinh Không sơn một chút!

- Không đánh, không đánh!

Lúc nói những lời này, Bạch Bằng dùng ánh mắt oán hận nhìn Ôn Bình, nộ hỏa cháy ngùn ngụt trong người, nhưng hôm nay, mục đích cũng không phải vì trả thù Ôn Bình, mà là để tam tinh tông môn nhìn thấy tiềm lực của Cực Cảnh Sơn.

Ôn Bình thấy cảnh này, trên mặt lộ vẻ mừng rỡ.

Chỉ còn thiếu một chỗ thiếu sót, nếu như đánh nhau, đi đâu tìm chỗ thiếu sót của Cực Cảnh Sơn.

Nhưng biểu lộ Ôn Bình rơi vào mắt của mị phụ kia lại mang một ý tứ khác. Mị phụ đến trước người Ôn Bình , hai mắt dò xét trên dưới hắn, sau đó lạnh nhạt nói:

- Không cần cảm tạ ta, ta còn có chuyện cần ngươi hỗ trợ!

- Không có cảm tạ nha...

Ôn Bình bất đắc dĩ lên tiếng.

Mị phụ lờ đi, làm như không nghe thấy, nói tiếp:

- Mặc dù không biết ngươi tìm ra những mao bệnh kia là thật hay giả, nhưng không bằng nói tiếp để cho ta nghe một chút!

Mị phụ lúc này quay người lại, nhìn Bạch Bằng, hỏi:

- Còn có cái gì cho chúng ta xem không?

- Có!

Bạch Bằng vội vàng gật đầu.

Trước mặt nhiều người như vậy, thật không tiện đem khu tu luyện nội môn ra ngoài, hắn tự tin vẻn vẹn chỉ cần cái lôi trì này cũng đủ để người thế lực tam tinh hợp tác với bọn họ, để Cực Cảnh Sơn giúp đỡ bồi dưỡng thập tam trọng cảnh.

Nhưng bây giờ lại bị Ôn Bình quấy rối như vậy, nói một đống lời giả dối vô căn cứ, hắn đành phải đem ra một số thứ khác.

Bất quá, lúc gật đầu, trong mắt không hề che giấu sát ý đối với Ôn Bình, cắn răng một cái, hướng chấp sự bên cạnh nói:

- Mời mọi người chờ ở đây một lát, sau đó đem Minh ốc mở ra!

Minh ốc?

Ôn Bình nghe được cái này, lập tức hào hứng.

Mà những người khác bị đệ tử Cực Cảnh Sơn ngăn ở Lôi trì không tránh khỏi tiếc nuối, thế nhưng cũng không biết làm thế nào. Không khỏi thầm nghĩ nội tình Cực Cảnh Sơn khủng bố, loại đồ vật như Lôi trì cũng có.

Mà cái gọi là Minh ốc kia, chẳng phải sẽ khủng bố hơn?

Chỉ chốc lát, Ôn Bình một người một chó theo mị phụ tiến sâu vào Cực Cảnh Sơn, đi tới trước cửa đá. Cho dù là đứng bên ngoài cửa đá màu xám, Ôn Bình vẫn có thể cảm giác được khí tức cổ xưa đập vào mặt.

Bạch Bằng đi lên phía trước, chậm rãi kéo cửa đá ra, lộ ra một thạch thất rộng lớn bên trong.

Bên trong thạch thất, có chữ viết lít nha lít nhít, cái gì đều xem không hiểu. Nhưng biểu lộ Bạch Bằng lại rất ngưng trọng, bất quá cũng không có cản trước mặt Ôn Bình, tựa hồ tùy tiện để Ôn Bình xem thoải mái.

Ôn Bình có chút không hiểu, Bạch Bằng không bài xích hắn sao?

Mặc dù là người của tam tinh tông môn yêu cầu hắn tới, nhưng dù sao hắn cũng là một người ngoài, xem bí mật của Cực Cảnh Sơn tất nhiên không hay cho lắm.

Lúc này, Bạch Bằng mở miệng nói:

- Hai vị, đây chính là cấm địa của Cực Cảnh Sơn ta, chỉ mở ra cho đệ tử hạch tâm. Tông chủ chúng ta nói, chỉ cần tông môn hai vị nguyện ý giúp đỡ Cực Cảnh Sơn, thì sẽ không hạn chế mở đối với đệ tử của quý tông, tùy thời hoan nghênh quý tông điều động đệ tử đến Minh ốc tu luyện!

- Đây là...

Mị phụ đi vào, dùng tay sờ lên vách đá lạnh lẽo, cẩn thận chạm vào văn tự bên trên đó. Thế nhưng là, ngoài cảm giác lạnh lẽo ra, không còn thấy cái gì bất thường.

Mị phụ vô ý thức đưa ánh mắt nhìn về phía Ôn Bình, mà bây giờ, Ôn Bình lại đứng xuất thần trước vách đá.

Bạch Bằng thấy thế, lạnh nhạt nói:

- Ôn Bình, ngươi xem không hiểu, nó không giống lôi man, đi qua, xem nhiễu chỗ liền biết. Nếu không các ngươi cho tiền bối của tam tinh tông môn tới xem một chút!

Chớ nói Ôn Bình, xem như là toàn bộ Đông Hồ này cũng không ai hiểu loại văn tự cổ này.

Cũng chính là loại văn tự này đã làm nên minh ốc độc nhất vô nhị.

Đây mới chính là nội tình chân chính của Cực Cảnh Sơn.

Đừng nói chuyện tìm xương trong trứng gà, hắn thấy nếu Ôn Bình hiểu một chữ trong đó, hắn liền quỳ phục!

Sau một khắc, Ôn Bình nhàn nhạt lên tiếng :

- Long Bích Văn, cái này vậy mà là một cái tụ linh trận!

Bình Luận (0)
Comment